Màn đêm đen bất ngờ đổ ập xuống Tokyo đang chuẩn bị sáng đèn. Trong căn biệt thự chỉ nhè nhẹ ánh đèn vàng, bao đôi giày cao gót đang nằm ngổn ngang dưới sàn nhà, còn Yori và Kiyoshi đang ngồi trên sofa.

– Trật khớp rồi! Đã nói đi không được mà sao cứ bắt tôi??! – Yori gắt lên, tay xoa xoa chân.

– Chẳng nhẽ cô lại mang đôi giày thể thao đó??

– Không, tôi mang giày búp bê.

– Cô dâu phải mang giày cao gót, con gái như cô mà không biết đi à!

– Không!

– Tập ngay cho tôi! – Kiyoshi la toáng lên, anh đứng phắt dậy, cầm đôi giày ném vào người Yori. Song, anh bỏ đi lên phòng. Lúc ném, anh đã không để ý, đôi giày hướng thẳng đến gương mặt của cô, nhanh như cắt, cô xoay mặt tránh né nhưng chiếc gót nhọn đã để lại một vệt hằn như vết cắt trên gò má cô, máu ứa ra, chảy dài xuống cằm, nhỏ giọt trên chiếc áo thun trắng.

– Mình là nhóm máu O mà sao cứ phung phí thế này!! – Yori đưa tay gạt đi dòng máu đỏ, cô đứng bật dậy, khó khăn đi lên phòng, còn không quên cầm theo đôi giày.

*-*-*

Sáng hôm sau.

Yori đi xuống nấu đồ ăn sáng với hai bàn chân sưng tấy, gò má thì dán băng keo cá nhân.

Nói về nấu ăn thì tay nghề của Yori là đỉnh của đỉnh, cô đã từng học nấu ăn lúc nhỏ nên giờ chẳng khác gì đầu bếp chuyên nghiệp. (Hơi quá!! ^^)

– Saito, ăn sáng! – Yori bày đồ ăn ra bàn rồi gọi Kiyoshi. Đáp lại lời của cô là một không gian vắng lặng.

– Này! – Yori la lớn nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Hơi bực mình, Yori bèn đi lên xem. Đứng trước cửa phòng, cô đưa tay lên gõ cửa nhưng cửa không khóa.

– Saito… ôi trời…! – Yori nhẹ thốt lên khi thấy cảnh tượng trước mắt mình. Trong căn phòng, Kiyoshi đang nằm dưới đất ngủ ngon lành, chăn gối nằm ngổn ngang, cả mấy chai rượu cùng những chiếc ly bị vỡ vươn vãi khắp sàn nhà.

– Saito, dậy!!

– Im đi, ồn ào! – Kiyoshi cáu gắt, mắt vẫn im lìm nhắm.

Sức chịu đựng của Yori đã hết hạn, cô đi vào, đá cho cái tên đang nằm ngủ không biết trời trăng gì hết kia một cái.

– Để ta ngủ!! – Kiyoshi ngồi bật dậy rồi lại nằm xuống ngủ tiếp, xem ra đêm qua anh uống quá nhiều rượu rồi.

– Sai… Saito ơi!! Sáng rồi… đó! – Yori ngồi xuống cạnh Kiyoshi, cất cái giọng ngọt ngào mà từ trước tới nay cô chưa nói với ai.

Kiyoshi chau mày lại, tay choàng qua ôm lấy eo Yori, kéo cô nằm xuống cạnh mình.

– Buông ra!! – Giọng Yori lạnh lại.

– 5 Phút thôi, làm ơn!!

Mặt Yori tự dưng đỏ lên, cô không thể kìm được cái cảm xúc lúc này, tim cô đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài rồi ấy chứ!

– Cảm ơn, Machiko! – Kiyoshi nói rồi bỏ cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.

*-*-*

Không gian phòng khách lúc này lạnh tanh, chỉ có tiếng của chiếc TV phát ra và tiếng Yori đang rửa bát dưới bếp. Sự việc lúc sáng đã làm Yori bối rối cực kì.

“Thật… kì lạ! Sao mình lại…”

*-*-*

Chiều.

– Này, mặt cô sao vậy?? – Kiyoshi đến lúc này mới để ý miếng băng cá nhân trên mặt Yori.

– Không sao.

– Do tôi đúng không???

Yori im lặng, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên màn hình TV.

– Xin…

– Không phải lỗi của anh!! – Yori xoay người nhìn Kiyoshi. Không khí tự dưng ngột ngạt hẳn, có chút gì đó ngại ngùng.

– Thế… đi được giày chưa? – Kiyoshi nhẹ giọng.

– Rồi! Nhưng… không phải anh nói, đám cưới này chỉ là một buổi gặp mặt giữa hai nhà sao?? Như thế thì đâu cần mặt áo cưới!!

– Mặc để chụp hình!!

– Haiz…

Hoàn chương VIII

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play