Cô tiến tới gần anh, thì thầm.

– Tôi sẽ không nói lần thứ hai, anh nên nghe cho kĩ!……Tôi và anh chấm dứt từ đây, đường ai nấy đi. Cái trò chơi tình yêu này chẳng có gì vui cả … Còn anh, tôi sẽ chúc phúc cho anh và Ichiru.

– Gì cơ??… Khoan…khoan đã, em nói chúc phúc cho anh và Ichiru?!… Nhưng anh đâu có tình cảm gì với… đừng nói là em đã biết…chuyện của đêm… qua…

– Phải. Và chuyện đó thật kinh tởm!… Tôi thật sai lầm khi nói yêu anh… sai lầm lớn! Còn giờ thì..phiền anh đi ra khỏi đây! À quên, nhà này do tôi đứng tên, không phải anh, vậy nhé! Hành lí của anh ở trong xe đấy! Anh có thể ở lại đây tối nay…

Rồi cô xoay lưng bỏ đi, không nhìn lại một lần. Lòng anh quặn thắt lên, đây có lẽ là nỗi đau lớn nhất mà anh phải chịu…

*-*-*-*-*

Aki đang nằm dài trên giường, tay gác lên trán suy nghĩ. Trông anh có vẻ tức giận.

Reng… Reng…

Điện thoại Aki reo lên khắp căn phòng. Anh nhấc máy nghe mà không thèm nhìn là ai gọi, quát lớn.

– Tôi nói cô đừng gọi tôi nữa, sao cứng đầu quá vậy hả??

-…- Im re.

– Này… – Aki nhìn vào màn hình điện thoại thì giật mình. – Ah, Yori hả? Xin lỗi em, anh cứ tưởng em là…

– Không sao!… Aki này, anh đi chơi với em nhé!

– H..Hả?! Gì cơ?… Đi chơi với em sao? – Aki ngạc nhiên.

– Ừ. Anh đưa em ra biển nhé!

– Ờ… vậy anh qua đón em liền.

– Em đang ở dưới nhà anh đây, xuống mở cửa cho em đi!

Aki vội mở cửa sổ thì thấy bóg dáng cô đứng đó. Cô cứ như một thiên thần áo trắng vậy. Chiếc váy trắng tinh ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé kia, mái tóc bồng bềnh xõa dài, đôi mắt tím chất chứa một nỗi buồn man mác.

– Để anh mở cửa cho em!

Aki chạy nhanh xuống mở cửa cho cô. Gương mặt anh ngạc nhiên không thể tả.

– Em đứng đây lâu chưa?

– Em mới tới! Ta đi thôi.

– Ờ… để anh vào lấy xe…

*-*-*-*

Vùng biển xanh mát lấp ló sau hàng cây cao. Từng đợt sóng cứ xô vào bờ, khiến lòng người dâng lên một cảm giác thoải mái, dễ chịu, bao nhiêu căng thẳng cứ như trôi theo sóng mà đi hết.

Cô và Aki ngồi trên nền cát vàng. Gió mơn man thổi tóc cô bay phấp phới dưới nắng.

– Nơi này yên bình quá! – Cô nhắm mắt đón nhận cơn gió biển, khẽ nói.

– Em thích biển quá nhỉ!?

– Phải. Nó là một nơi có rất mhiều kỉ niệm của hai ta, anh không nhớ sao?

– À… Ừ, anh nhớ rồi!

Yori mỉm cười, dựa đầu vào vai Aki. Sóng biển vỗ rì rào tựa như một bài hát, một bài hát buồn như tâm trạng cô lúc này.

– Ta xuống nước nhé!

Lời đề nghị của cô khiến Aki không khỏi bàng hoàng. Dù đã là mùa xuân nhưng tiết trời vẫn còn rất lạnh… Nhưng chẳng để Aki trả lời, cô đã đi một mạch ra biển, nước đã ngập gần đến bụng.

– Yori, em làm gì vậy? Nguy hiểm lắm đấy!

Từ sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc. Chưa kịp xoay người lại thì đã được một vòng tay rắn chắc ôm trọn vào lòng. Không ai khác là Kiyoshi.

– Anh tới đây làm gì? Không phải tôi với anh đã kết thúc rồi sao!? – Yori mím môi chặt, ngăn nước mắt rơi.

– Không. Anh không tin chúng ta lại kết thúc nhanh như vậy!… Chuyện đêm qua hoàn toàn là do Ichiru, anh bị nó ép uống thuốc, anh thề là anh…

Yori vùng mạnh tay, thoát khỏi cái ôm của anh, mắt đã ngân ngấn nước. Cô cắt ngang lời anh.

– Xin lỗi vì đã cắt lời. Nhưng sao anh cứ lặp lại mấy lời giải thích vô dụng đó vậy? Kết thúc rồi! Từng ngày qua đối với tôi thật chẳng ra sao cả, nói trắng ra là tôi chán anh rồi.

Cô liếc anh rồi đi về phía Aki đang đứng đơ ra nãy giờ.

Sóng biển vỗ mạnh, đánh vào thân người cô đơn của anh. Một hình ảnh mập mờ bỗng hiện ra. Rất mờ nhưng anh vẫn có thể hình dung ra được đó là một vách núi cao và một hình ảnh người con trai đang chơ vơ trên vách núi ấy… Đầu anh bỗng đau buốt rồi khung cảnh trước mặt bỗng bị bao phủ bởi lớp sương trắng xóa. Cả thân người ấy bất ngờ đổ ầm xuống biển.

*-*-*-*-*-*

Bệnh viện Tokyo.

Kiyoshi đang nằm trên giường bệnh trắng toát, tay đang được truyền nước, mùi thuốc sát trùng khiến amh khó chịu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ngạc nhiên khi trời đã sập tối. Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra lúc trưa nhưng đầu cứ đau kinh khủng.

Cánh cửa phòng bật mở, Yori nhẹ nhàng đi vào. Trên tay cô cầm một tô cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút. Cô đặt mạnh lên bàn, không thèm liếc Kiyoshi một cái rồi đi ra ngoài.

Lòng Kiyoshi quặn thắt lại. Sao cô cứ mãi không nghe lời giải thích của anh?…

Trăng dần lên cao, chíu những tia sáng yếu ớt bao phủ lên Tokyo. Đêm nay có vẻ sẽ là một đêm dài đối với hai con người đau khổ, cô đơn.

Sáng hôm sau.

Từng ánh nắng chíu thẳng vào mặt Kiyoshi làm anh tỉnh dậy. Giật mình khi thấy bên cạnh là Takagi đang ngồi gục đầu xuống ghế.

– Takagi, Takagi, dậy đi! – Anh lay Takagi dậy.

– Hơh… Cậu tỉnh rồi à? Có ăn gì không để tớ đi mua?!

– Không cần… Nghe tớ hỏi này, tại sao tớ lại nằm ở đây? Tớ nhớ là hôm qua tớ đang đứng dưới biển mà!

– …Ơ, Yori chưa nói gì với cậu sao?

– Hôm qua đem cháo vào rồi đi mất tiêu, tớ có kịp hỏi gì đâu.

– À… Vậy để tớ nói. E hèm… Là vầy, cậu đang đứng ở biển, sau đó tự dưng đổ ầm xuống. Yori và Aki lúc đó hốt hoảng chạy tới và đưa cậu vào đây.

– Vậy thôi à?

– Ừ… À mà, Yori đã rất lo lắng cho cậu đấy!… Tô cháo ấy là do chính tay cô ấy nấu. Tớ nghĩ cô ấy còn yêu cậu nhiều lắm đấy! Mà sao cậu lại làm chuyện đó với Ichiru chứ!?

– Nè, nè, nè, đồ “vu khống”!! Cậu có biết gì đâu mà nói hả!?

– Ah… tớ không có “vu khống”!! – Takagi làm vẻ mặt sợ hãi để tay che trước ngực.

– Cậu…. Haiz.. mà Yori đâu rồi?

– Cô ấy đã đi… à, ờ…

– Đi đâu!?

– Ờ… đi…

—-Flash Back—-

– Tớ sẽ đi qua Hàn Quốc cùng chị của cậu! Nếu Kiyoshi có hỏi thì đừng nói tớ đi qua đó nhé! Cậu mà nói là tớ bắn chết cậu… Còn bang thì tớ giao cho cậu và Haruko. Nhớ đấy!

—-End Flash Back—-

– Nói mau! – Kiyoshi hết kiên nhẫn giơ nắm đấm lên.

– Cô ấy đi… đi ngủ rồi!… Do hôm qua lo lắng nên thức trắng đêm, giờ đang ngủ rồi. Hì hì… – Lưng Takagi mồ hôi đổ ròng ròng, suýt nữa là đã mất mạng rồi.

Kiyoshi hạ nắm đấm xuống. Mệt mỏi ngã xuống giường. Mắt nhìn trân trân lên chiếc đèn trên trần, không nói lời nào.

*-*-*-*-*-*

Đêm qua, Yori cùng Haruko và Takagi ngồi trò chuyện với nhau. Căn phòng ngập tràn sự căng thẳng tột độ.

– Yori này, theo tớ điều tra được thì Kiyoshi không phải là con ruột của bà chủ tịch đâu. – Takagi nhíu mày nói.

– Sao cơ? – Haruko và Yori đồng thanh đáp. – Nói rõ hơn xem nào.

– Ờ thì, vào mấy năm trước, tức là cái ngày mà Aki gặp tai nạn ở vách núi thì Aki đã được một ông lão ở làng ngoài biển cứu, trí nhớ của Aki bị mất và cái tên Saito Kiyoshi cũng ra đời.

– Nhưng… nhưng mà gương mặt amh ấy đâu có giống như trước, còn họ Saito ấy, sao mà ông lão lại có thể đặt tên trùng hợp đến vậy? – Yori hỏi.

– À, cậu còn nhớ lúc ấy cậu tặng Kiyoshi chiếc vòng có khắc chữ Saito không? Nhờ chiếc vòng đó đấy! Còn gương mặt thì lúc rơi xuống vách núi, do đập mạnh vào đá nên một phần bên mặt của Kiyoshi đã bị thương nặng, theo lời một số người dân trong làng là vì ông lão quá thương Kiyoshi nên đã kêu gọi mọi người góp tiền để phẩu thuật lại gương mặt cho cậu ấy, cũng như là trị vết thương do bị bắn trúng… Sau đó, Kiyoshi đã được một gương mặt mới, không lâu sau thì cậu ấy lên Tokyo sống để tiếp tục việc học. Do trí nhớ không được ổn định nên cậu ấy đã đi lạc. Cũng may lúc đó được bà chủ tịch đi ngang qua thấy và nhận làm con nuôi. Vậy đấy!

– Vậy… còn Aki thì sao?

– Tên đó là giả. Theo tớ biết thì hắn tên Uchiha Toru, còn lại thì tớ đang điều tra.

– Hm… cảm ơn cậu.

Hoàn chương.

—————–

Vậy là mọi thắc mắc đều đã được giải đáp rồi nhé!! Có ai không hiểu gù thì cứ cmt hỏi, au sẽ sẵn sàng trả lời.

À, au xin lỗi vì đến tận bây giờ mới ra chap. Cũng là vì au quá lười nên vậy! *Cúi đầu* Só-ry rds nhìu!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play