Bỏ hết mấy việc rắc rối ở quá khứ, chúng ta quay về tương lai- tức 5 năm sau.
————-
“Cốc… Cốc…”
Mi mắt Yori gần nhắm hẳn lại vì buồn ngủ, bỗng dưng ai đó gõ cửa làm cô giật mình, cau mày lại. Cô nói đủ
lớn để cho người đứng ngoài nghe, khẩu ngữ có phần cáu gắt:
– Ai?
– Là tôi, thưa chủ tịch. – Giọng Kiyoshi vang đều đều lên bên ngoài.
– Vào đi.
“Cạch”
Kiyoshi bước vào. Mùi hương của tách cà phê phất phơ trong phòng, thoảng qua nơi cánh mũi anh.
– Chuyện gì? – Yori hỏi.
– À, vào lúc 2 giờ chiều nay, chủ tịch sẽ có một buổi họp với ông Kang- chủ tịch công ty KS!
– Tôi biết rồi.
– Còn nữa, lúc 6 giờ tối, chủ tịch sẽ đi ăn tối cùng với bà Kim…
– Tôi biết rồi. Nói xong chưa, ra ngoài giùm cái! – Yori thẳng thừng nói mà không để ý đến nét mặt Kiyoshi ngày một đanh lại.
-…. Tôi biết rồi, chào chủ tịch!
Căn phòng trong chốc lát ngập chìm trong sự yên ắng vốn có. Vẫn chỉ
là tiếng máy điều hòa chạy ro ro, và một tiếng thở hắc của cô chủ tịch
băng giá.
*-*-*-*-*
Tối đến, sau khi kết thúc hai cuộc gặp mặt nhàm chán, Yori lê cả thân người rã rời lên phòng. Dù gương mặt không biểu hiện gì, nhưng trong
đáy mắt cô vẫn ánh lên sự mệt mỏi.
Đang ngâm mình trong dòng nước mát lạnh, trong ý nghĩ của Yori bỗng
hiện lên dáng người của tên lạ mặt mấy ngày qua. Cô khẽ cười nhạt, có lẽ cái câu hỏi hắn là ai sẽ không bao giờ có đáp án… Nhưng cô mặc kệ. Hắn
bảo sẽ làm cô thích hắn?… Buồn cười thật! Hắn sẽ không bao giờ biết
rằng, cái thứ hằng ngày vẫn ngự trị trong lồng ngực cô đã bị một lớp
băng dày bao phủ mất rồi.
Sau khi thoát khỏi sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay, Yori lên giường
ngồi, mở máy tính và kiểm tra lại email của mình. Đã mấy ngày cô không
vào xem, cô thoáng giật mình khi thấy hộp thư đến nhiều không thể tả.
Mặt cô hơi đanh lại, đa số thư đến đều là của Kiyoshi vào ngày hôm kia
và hôm qua.
Cô lướt qua nhanh, rồi bất chợt dừng lại. Trong đó có một cái tên lạ hoắc- Chikako. Cô bấm vào đọc.
“Chào bạn, Machiko!”
Cô nhìn kỹ vào dòng tin nhắn ấy, nó đã được gửi cách đây 5 ngày. Ảnh
đại diện của Chikako sáng lên, tức là Chikako hiện đang online.
Lại một tin nhắn được gửi tới từ người bạn ấy.
“Chào! Đến giờ bạn mới online à!”
“Ta có quen nhau sao!?”
“Không! Nhưng mình có thể làm quen với bạn không!?”
Yori khẽ chau mày, suy nghĩ một lát. Một người bạn mới… cũng không tệ. Rồi bàn tay thanh mảnh của cô lướt nhanh trên bàn phím.
“Được thôi! Giới thiệu đi.”
“Mình là Chikako, bằng tuổi bạn! Mình đang làm việc tại quán cà phê Lucky, nơi mà bạn thường tới uống ấy!”
“Cà phê Lucky sao? Mình không nhớ là có ai tên Chikako!”
“Mình làm ca sáng nên bạn ít thấy mình! Mình nghe mấy đồng nghiệp nói bạn rất đẹp, dịu dàng, mà chơi Piano cũng hay nên mình lén nhìn trộm
email của bạn!! Hì hì!”
“Ra là vậy!… Được rồi, mình là Machiko Yori, chủ tịch công ty Moyoshi!”
“Oa, chủ tịch hả? Năng lực bạn giỏi thật.”
“Không có gì đâu! Một phần là do công ty này là của cha mình để lại.”
“Ồ!… Thôi, mình đi ngủ đây, mai mình phải đi làm sớm rồi! Bạn ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Yori gập máy tính lại. Cô khẽ nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà lạnh lẽo. Bất chợt, cô lại nghĩ đến tên lạ mặt ấy, rồi lại lầm bầm:
– Hôm nay hắn không tới à!?… Mà tự dưng mình lại nghĩ đến điều này là sao!?….
Yori khẽ đánh nhẹ vào đầu mình mấy cái, rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ.
*-*-*
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi. Đưa tay lấy chiếc đồng hồ, Yori mắt nhắm mắt mở xem giờ. Đã 7 giờ rồi. Xem ra cô lại bị thiếu
ngủ nữa, đêm qua lo nói chuyện đến nửa đêm mới ngủ.
Khẽ ngáp dài một cái, cô lơ mơ tìm cặp kính giả đeo vào. Nhưng cô lại đụng trúng cái gì đó mềm mềm, còn mát rượi. Dụi mắt vài cái, cô giật
mình khi thấy Kiyoshi đang nằm cạnh mình. Cả gương mặt có dung nhanh mĩ
miều của anh đập vào mắt cô.
– Yah, Kiyoshi!!! Sao anh lại ở đây? Đi xuống cho tôi.
Cô hét toáng lên, cầm gối đập vào con người đang nằm ngủ ngon lành
bên cạnh. Kiyoshi khó khăn mở mắt ra, chưa chi đã bị nguyên cái gối
trắng tinh vào mặt, mất đà mà ngã xuống đất.
– Yori à, em làm sao vậy? Anh đang buồn ngủ muốn chết rồi đây!!
– Tôi mặc kệ, anh đi ra khỏi phòng tôi ngay!!!
Và bao nhiêu đồ vật như chăn, gối, cả chiếc đồng hồ kia đều bay thẳng vào Kiyoshi. Anh hốt hoảng chạy một mạch ra ngoài, phía sau anh phát ra tiếng đóng cửa không hề nhẹ.
—–*—–
Yori bực dọc ngồi xuống giường, điện thoại cô bỗng reo lên. Là của Takagi.
– Gì? – Cô nói.
– Ây, nghe giọng cậu sao…
– Nói nhanh!
– Ờ… biết rồi. E hèm, sau bao nhiêu năm lục lọi thông tin, Takagi tớ
đây cũng đã tìm được tin tức về Uchiha Toru, thật không ngờ luôn ấy!
– Thật sao?
– Ừ. Đến nhà chị tớ đi, tớ đưa cậu xem.
– 20 Phút nữa tớ đến!
Yori dập máy. Mặt cô phản phất một nụ cười nhàn nhạt, cũng không rõ
là cười nhưng có vẻ cô khá vui khi biết tin này. Cô ung dung đi vào
phòng tắm. Lát sau, cô đi thẳng vào gara, bỏ mặt Kiyoshi đang ngồi tám
chuyện với ông quản gia.
Thấy cô sắp đi, anh nhanh chân chạy ra đứng chắn ngay trước đầu xe.
– Em đi đâu vậy? Không thắc mắc vì sao anh lại ngủ chung với em à? – Kiyoshi nói.
– Không. Tránh ra, tôi có việc.
– Sao em không dành thời gian nói chuyện với anh một lát!?
– Tôi không rảnh và cũng chẳng có chuyện gì để nói giữa hai ta. Còn giờ thì… TRÁNH RA MAU!!
Yori hét lên khiến anh giật mình, né sang bên. Chiếc xe cứ thể chạy vụt đi, để lại anh đứng bơ vơ với ánh mắt buồn bã.
—–*—–
Tại nhà chị Young Ji.
– Đây!
Takagi chìa ra trước mặt Yori một xấp giấy hồ sơ cá nhân của Toru. Cô cẩn thận đọc, mày cô ngày một nhíu lại. Rồi cô la lên:
– Anh ta là anh em sinh đôi với Aki sao?
Hoàn chương 41.
*-*-*
Cắt ngay đây cho nó gây cấn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT