2 chap này au sẽ bật mí hết mọi thắc mắc của rds…

Báo trước là mối quan hệ của mấy người này sẽ rất rắc rối! :D

Enjoy~

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

5 Năm trước đó.

Tại nhà Haruko.

– Này, Yo… Yori, tên Saito Kiyoshi đó… hắn ta… – Haruko ôm chặt Rian, chỉ tay ra ngoài, lắp bắp nói.

– Sao? Kiyoshi sao? Tớ chỉ vừa làm nhiệm vụ về mà cậu đã lôi tớ vào đây? Nói gì thì nhanh đi, tớ cần bàn chuyện với Kiyoshi nữa! – Yori nhíu mày lại.

– Hắn ta và… và… Ichiru… – Haruko ngập ngừng.

– Hai người đó làm sao?? Sao cậu cứ ấp a ấp úng hoài vậy?!

– Hai người đó….. họ đã lên…

– Lên đâu?

– Lên đây! – Haruko chỉ tay xuống chiếc giường đang ngồi.

– Giường!?….. Ý… ý cậu là…

– Phải. Hôm qua tớ và Rian đi chơi về muộn, lúc đó tớ bế Rian về phòng cho bé ngủ xong thì định xuống bếp lấy nước, ai ngờ đi ngang phòng cậu và hắn thì nghe tiếng động…Khoan đã, em về phòng đi Rian… – Haruko đẩy vội Rian về phòng, đóng cửa lại rồi nói tiếp. – Lúc ấy, tớ mở cửa ra thì thấy Ichiru và hắn đang ôm nhau, trên người họ không còn mảnh vải nào cả…. Tớ vội vàng đợi cậu về rồi lôi qua đây…

Tai Yori ù đi, cô dường như bất động tại chỗ. Tim cô như bị đốt cháy thành nắm tro tàn. Khẽ cười lạnh, cô tự lấy tay tát mình để xem đây có phải là mơ không.

“Chát”

– Này Yori, sao lại từ đánh mình vậy?

Haruko hốt hoảng cầm tay Yori lại, nhỏ ôm cô vào lòng an ủi.

– Haruko à, tớ đã sai lầm rồi! Tớ ngốc thật!… Tại sao tớ lại đem lòng yêu hắn chứ!

– Tớ hiểu mà, tớ thông cảm cho cậu. Cậu có khóc thì cứ khóc đi, không sao đâu.

Khóc ư? Khóc sao? Rơi lệ sao? Vì một tên bắt cá nhiều tay như anh sao? Thật nực cười. Nếu giờ cô có dành thời gian một ngày để khóc thì cũng chẳng có giọt nào rơi ra cả. Vì sao? Vì chuyện này vốn dĩ chẳng có gì để tốn nước mắt cả. Ngược lại cô còn cảm thấy buồn cười, cười cho sự ngốc nghếch của mình.

– Tớ thấy khóc chẳng giải quyết được gì… Mà cậu biết anh ta đang ở đâu không? – Yori hỏi.

– Hả?… À, tớ nghĩ… chắc hắn vẫn ở nhà!

– Về thôi! Nhưng cậu cứ vờ như biết chuyện gì hết!

Haruko đơ mặt để cho Yori kéo đi, cô đánh thức Rian rồi cả 3 đi về nhà.

*-*-*-*-*

Kiyoshi khó nhọc ngồi dậy, đầu anh đau nhức dữ dội. Đưa tay dụi mắt, anh hốt hoảng khi thấy trên người chỉ được đắp chăn, càng hốt hoảng hơn khi bên cạnh là Ichiru, cũng đang trùm kín người. Cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua nhưng đầu anh cứ đau buốt.

– Này, I… Ichiru… hôm qua em và anh đã… đã làm gì vậy..?

Ichiru cử động người, nhìn Kíyohi với ánh mắt “trìu mến”, nói.

– Chúng ta đã lên giường!

– Gì cơ? Em….đừng đùa với anh…

– Em không đùa… anh nhìn cũng thừa biết mà!

– Nói dối! Cô cút ra khỏi đây cho tôi!

Nói rồi, anh nhanh chóng ném bộ đồ cho nó rồi mặc đồ vào, bỏ đi ra ngoài. Mặt mũi nó nhăn lại. Đêm qua ngoài việc hôn thì đâu có làm gì nữa đâu, nó vừa định tiến thêm một bước thì anh đã ngủ mất tiêu. Bực bội, nó nhanh chóng mặc đồ và biến mất.

Một lát sau.

Yori và Haruko dắt Rian vào nhà. Gặp anh đang ngồi ở phòng khách, cả 3 đều lướt qua, xem anh như không tồn tại.

– Cậu dẫn Rian lên phòng chơi trước đi, tớ đi uống nước đã! – Yori nói rồi đi xuống bếp, cô vẫn làm lơ Kiyoshi đang ngồi nhìn nãy giờ.

– Vợ à! – Anh nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy eo cô nhưng cô đã tránh được.

– … – Im lặng, tiếp tục uống nước.

– Vợ ơi!

– Sao nhà mình lắm muỗi thế nhỉ? – Cô huơ tay vài cái như đang đuổi muỗi, rồi thảnh thơi cầm ly nước đi lên lầu.

– Yori, em đứng lại cho anh. – Kiyoshi hét lên.

– Uầy, cái con muỗi này, bay vòng vòng tai mình hoài… khó chịu quá!! – Yori giả vờ đưa tay vào bịt tai lại, vẫn tiếp tục bước lên cầu thang.

Kiyoshi giận đến nóng mặt, anh cầm tay cô kéo cô vào ôm trong lòng mình. Yori cũng đã lường trước được điều này, cô cười rồi đẩy anh ra, tạt thẳng ly nước vào mặt anh.

– Anh là ai? Tự dưng vào nhà tôi rồi ôm tôi là sao? Tên biến thái!

– Em….em nói gì vậy? Anh là Kiyoshi, là chồng em đây!

– Lạ nhỉ? Tôi nhớ là tôi chưa kết hôn mà… Haruko, nhà mình có trộm này!! – Cô la lớn. Từ trên lầu, nhỏ chạy xuống cùng với cây chổi trên tay.

– Đâu? – Haruko hỏi.

– Nè! Hắn dám bảo hắn là chồng tớ. Rõ ràng là tớ chưa có chồng mà, đúng không!?

– Đúng! Nè tên kia, anh từ đâu đến đây mà ăn nói lung tung vậy hả???

Mặt Kiyoshi cứng đờ…

– Sao…sao cơ?… Yori, sao em lại nói vậy? Hay em qua Trung Quốc rồi bị bọn đó tẩy não!??

– Nói bậy? Người bị tẩy não là anh đấy!… Tự dưng khi không vào nhà người ta rồi ăn nói bừa bãi! – Haruko nghênh mặt lên cãi.

– Đây là nhà tôi, do tôi đứng tên, cô mới là người ăn nói bừa bãi. – Kiyoshi cũng hất mặt cãi lại.

– Hai người dừng đi… – Giọng nói nghiêm túc của Yori khiến cả hai im bặt. – Haruko, cậu lên lầu đi!

– Ờ… Ừm.. Anh, coi chừng tôi đó!!

Rồi Haruko nguẩy mông bỏ đi. Yori hừ một tiếng, nói.

– Sao anh lại còn ở đây?…Mặt anh coi bộ cũng dày nhỉ?!

– …Gì cơ?… Anh có làm gì đâu mà phải đi!?

– Haha…. còn nói là không làm gì! Hahaha… buồn cười thật!

– Yori, có chuyện gì em nói thẳng đi, sao cứ phải như vậy!?

– Anh muốn tôi nói thẳng chứ gì?… Được, vậy tôi nói anh nghe…

To be cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play