Màn đêm đã buôn xuống lúc nào không hay. Yori vẫn còn đang thất thần ngồi trên ghế, đồ đạc bị vất lung tung dưới sàn nhà. Đưa tay xoa thái dương, cô đứng dậy, cầm áo khoác và đi ra ngoài.

Đường phố Seoul đông đúc, tấp nập chẳng khác mấy khi ở Tokyo. Cái thời tiết se lạnh khiến gương mặt cô ửng hồng. Vất chiếc xe ở công ty, cô bắt taxi đi về nhà.

– Chào tiểu thư đã về!

Yori gật nhẹ đầu chào lại rồi đi lên phòng. Nhìn đồng hồ trên tay, cô khẽ thở dài. Đã 11h hơn rồi. Vào phòng, cô lười nhát bật đèn, quăng áo khoác sang bên.

– Trông em có vẻ mệt mỏi nhỉ!!?

Nơi đầu giường phát ra chất giọng trầm giống hôm qua. Cau có quay người lại, Yori lạnh lùng nhìn hắn. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo làm gương mặt hắn thêm thập phần huyền bí. Rõ ràng là cửa sổ cô chưa mở, vậy mà hắn lại có thể vào đây. Rốt cuộc, hắn ta là ai chứ?

– Muốn gì? – Yori mặc kệ hắn, cô rót cho mình ly rượu rồi nhàn hạ ngồi xuống ghế.

– Chẳng muốn gì cả!

– Vậy cút!

– Ai da, sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, thủ lĩnh?

Hắn đứng lên, đi về phía Yori. Thực tình là ngay lúc này đây, cô chỉ muốn cầm cái đèn pin mà rọi thẳng mặt hắn, nhưng tiếc là phòng cô không có, công tắc thì tít bên kia. Hắn cúi người thấp xuống, phả từng hơi nóng vào người cô, thì thầm.

– Em… quả thật rất hư đốn đấy!

– Gì cơ!? – Cô trừng mắt nhìn anh.

– Để một người đàn ông lạ mặt vào phòng, rồi còn để hắn cưỡng hôn mà chẳng kháng cự!

– Haha… Tôi có đấy! Vết thương của anh chắc giờ chưa lành đâu nhỉ?

Yori cười lạnh, tay ấn mạnh bả vai hắn khiến hắn khẽ nhăn mặt lại. Cô quả là đã bắn trúng phát đạn đấy.

– Đau đấy! Tôi không đùa… mà em bắn khá đấy!

– Vậy sao còn tới đây? Không sợ tôi…

Môi cô bị môi hắn bao phủ, làm cho cô không nói được lời nào. Kì lạ là cô vẫn không kháng cự, không đẩy hắn ra mặc cho chiếc lưỡi của hắn đang khuấy đảo trong khoang miệng mình.

Đầu óc cô ngày càng đau nhức dữ dội. Cô không thể cảm nhận được từng đợt không khí đang dần bị cướp mất đi. Trong vô thức, cô nhắm mắt lại, tay quàng qua cổ hắn. Điều này làm hắn không khỏi ngạc nhiên.

Hô hấp đang cạn dần, nhưng có lẽ hắn sẽ không có dấu hiệu dừng lại. Khẽ kéo ngăn bàn bên cạnh, cô lôi ra một cây súng lục và chỉa vào đầu hắn. Lập tức, hắn buông cô ra.

– Đừng có như vậy chứ! Mất hứng đấy! – Hắn nhếch môi cười.

– Còn nói nữa thì đừng trách tôi ác!

Hắn nhìn cô, mỉm cười. Cô ngạc nhiên, rồi không chần chừ mà bóp cò.

“Cạch”

“Leng keng…”

Vài viên đạn từ trong tay hắn rơi ra, tạo tiếng động. Yori thất thần buông lơi cánh tay. Tên này, thật quá lợi hại.

– Em vốn dĩ không phải là đối thủ của tôi! – Hắn cúi xuống hôn lên trán cô rồi đi mất hút. Cô không đuổi theo, chỉ ngồi đó nhìn cửa sổ đang mở rộng, hai cánh màn bay phấp phới.

– Mình thật nực cười… bị cưỡng hôn hai lần trong ngày mà chả thèm chống đối lại… haha… đầu óc mình sao vậy nhỉ…?!

Yori lầm bầm vài tiếng rồi đi cất súng, tiện tay vất mấy viên đạn vào sọt rác.

.::Flash Back::.

– A…Aki… sao anh lại..

Yori nói không thành câu, đơ mặt nhìn người đang đứng trước mặt mình.

– Xin lỗi, tôi không phải Aki! Tôi là Kiyoshi, là hôn phu, là thằng chồn bị em vất bỏ mấy năm trước!

Cô sửng sốt. Kiyoshi, sao anh lại biết cô ở đây? Con người anh thật khác xa so với 5 năm trước. Băng lãnh hơn, cách cư xử, cách xưng hô cũng khác đi.

– Nhưng tên thật của anh là Aki!

– Tôi không thích! Cái tên ấy… nghe thật kinh tởm…

Cả thân người cô lúc này mềm nhũn ra, cô cứ tưởng mình đã cứng rắn hơn trước. Nhưng không ngờ, đứng đối diện với anh thì cái sự rắn rỏi ấy lại không còn.

– Sao nào? Mấy năm sang đây chắc em vui lắm nhỉ? – Kiyoshi tiến tới trước mặt cô, cười nói.

– Không hề!

– Còn chối? Trai đẹp nhiều như vậy, tôi không tin là em…

“Bốp”

Yori hoảng loạn giơ tay tát mạnh vào gương mặt kia, làm nó in hẳn năm dấu tay. Chẳng mấy chốc, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má cô. Anh vẫn đứng đó, mặt cúi gầm xuống khiến lòng cô quặn thắt dữ dội. Đưa đôi tay run run lên chạm nhẹ vào một bên mặt vẫn còn nóng do lực tát mạnh, cô nâng mặt anh nhìn thẳng vào mình.

– Tôi… tôi xin lỗi… – Cô lắp bắp nói.

Kiyoshi nắm chặt bàn tay cô, kéo cô ôm vào lòng. Nhẹ đặt một nụ hôn lên cánh môi hồng. Cô giật mình, rồi lại đứng im. Lý trí cô như bị ai điều khiển, phải chăng cô đã nhớ anh quá rồi?

Một lát sau, anh buông cô ra, ghé tai cô thì thầm.

– Trở về với tôi nhé!

– Không… Chẳng phải tôi đã nói rõ chuyện này từ 5 năm trước rồi sao!?… Chúng ta… là đã kết thúc rồi! Anh đi mà yêu Ichiru ấy!! – Cô đẩy mạnh anh ra, dựa người vào tường.

– Những lời nói đó là giả, tôi không tin là em đã hết yêu tôi…

– Anh không tin sao? – Yori nhướng mày nhìn anh. – Mặc xác anh! Đó là chuyện của anh, còn tôi, Machiko Yori này, đã không còn hình bóng anh trong trí nhớ, trong trái tim… Mọi thứ lụi tàn hết rồi! Anh cút đi cho tôi!!

Cô đẩy anh ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Hai chân như không còn chút sức lực, cô ngồi bệt xuống, nước mắt không biết tự lúc nào cứ rơi lã chã.

Cô cứ tưởng là mình đã đủ rắn rỏi để khi đứng trước mặt anh, sẽ không còn yếu đuối… Nhưng sao tâm trí cô lại rối loạn như thế này? Cô còn yêu anh sao?… Không! Nhất quyết là không. Cô sẽ không như vậy. Lời thề năm ấy, cô không thể phá bỏ nó… Vả lại, cũng chính do anh đã phản bội cô…

—-End Flash Back—-

Hoàn chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play