Lại là một ngày mới trong lành, tươi mát, bầu trời quang đãng không
gợn chút mây, vài cơn gió nhẹ nhàng lướt qua,..v.v… Nhưng, có lẽ trong
căn biệt thự kia thì không bình yên như thế.
Vừa sáng sớm tinh mơ, một cuộc điện thoại lại đánh thức Yori dậy. Là một số máy lạ hoắc.
– Ai vậy!! – Yori lấy tay che miệng ngáp, mắt vẫn nhắm chặt.
– Ah, cho hỏi em có phải là Machiko Yori không??! – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc mà Yori lại không thể nhớ.
– Đúng.
– Yori à, chị là Machiko Yoru nè, em còn nhớ không?
– Yoru… Ah..
– Em nhớ rồi à?!
– … Không! Chị là ai?
– Ôi trời, chị là chị gái em nè!
– Chị gái!? À, là bà chị mê trai, gọi tôi có việc gì?
– Chẳng qua là, chị đang..
– Mà khoan, sao chị có số của tôi??
– À, thì… chị hỏi một vài người bạn của em…
– … Sao cũng được, nói nhanh đi!
– À.. Chẳng qua là chị đang trên đường ra sân bay để về nước, khoảng 10h chị tới, em có thể đến đón chị và…
– Không bao giờ!
– Yori à, chúng ta là chị em, sao em lại nhẫn tâm như vậy??
– Nhẫn tâm? Tôi nhẫn tâm?! Với chị? Haha.. nực cười, tôi nào có thể nhẫn tâm như chị lúc xưa?
– Chị xin lỗi em, Yori..
– Quá muộn để nói hai từ đó rồi bà chị à!! Tất cả đều do chị mà ra…
Nếu năm ấy chị không mê trai bỏ tôi bơ vơ thì làm gì có ngày hôm nay!?
– Em..
– Chị về đây làm gì? Bị trai đuổi rồi mò về cái đống tiền của ba mẹ
để lại cho tôi??… Xin lỗi nhưng chị đừng có nghĩ đến nó, vậy nhé!!
– Yori.. Ơ, nín đi con…
Vừa định tắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng trẻ con khóc, Yori không khỏi bất ngờ mà nhăn mặt.
– Gì vậy? – Cô tò mò hỏi.
– Là Rian, nó là con chị!
– Hah.. Hahaha.. con chị sao? Thế ba nó đâu??!
– Tên đó.. năm ngoái hắn ta đã hại chị rồi bỏ đi..
– Vậy sao? – Yori lên cao giọng. – Thật tội cho chị quá! Thôi, tôi đi học đây, cố gắng mà chăm sóc Rian đi nhé!
Yori nhếch môi rồi tắt máy. Khẽ nhíu mày lại, cô nhìn vào chiếc điện
thoại một lát rồi quăng luôn ra ngoài cửa sổ. (Tội nghiệp “em” điện
thoại ghê!!) Bước xuống giường, cô nhẹ nhàng đi qua phòng Kiyoshi đang
ngáy ngủ. Bước tới cạnh giường anh, cô cẩn thận ngồi xuống cạnh, không
thương tiếc mà cắn mạnh lên môi anh. Cảm giác môi mình đau rát, anh bừng tỉnh ngồi dậy. Nhìn thấy gương mặt cô đang cười tươi bên cạnh, tim anh
bỗng đập loạn xạ lên.
– Sao em lại… ah, đau quá, môi anh chảy máu rồi này! – Kiyoshi sờ tay lên đôi môi đang rỉ máu của mình mà thốt lên.
Yori không nói một lời, chồm tới hôn anh một lần nữa. Cô còn nghịch ngợm liếm vành môi của anh.
– Này… hôm nay em sao vậy?!.. Em lạ quá! – Kiyoshi đờ đẫn nhìn Yori.
– Hm… chỉ là em muốn thể hiện… tình yêu đối với anh.
– Ây, cái cô nhóc này…
– Này, em không phải cô nhóc, giận anh bây giờ!!
– Thôi, thôi mà! – Kiyoshi ôm chầm lấy cô, vùi mặt sâu vào hõm cổ trắng ngần của cô.
– Em thấy hơi lạ…
– Lạ gì?!
– Sao anh chưa bao giờ khen em dễ thương nhỉ??
– Ờ thì.. anh nghĩ em không thích như vậy!!
– Sao anh biết??
– Anh cũng không rõ.. đâu đó trong trí nhớ anh, em đã từng nói là em không thích ai khen như vậy..
– Vậy… vậy à!?… Thôi, đi học, trễ mất rồi!
Yori vui vẻ kéo tay Kiyoshi đứng lên. Trong lòng cô bỗng trổi dậy
những ý nghĩ lung tung, cô bỗng nghi ngờ thân phận của Aki và Kiyoshi,
hai người này, họ có một mối quan hệ nào đó mà cô không thể biết được..
Sau khi kết thúc buổi học, Yori nhìn và đồng hồ và thở dài, đã 9h45
rồi. Cô cứ băn khoăn không biết có nên đi đón Yoru không. Ngẫm lại thì
cô thấy thương bé Rian..
“Đi đón thôi! Nể tình là có bé Rian vậy! Dù gì cũng là cháu mình!”
– Yori, em làm gì mà đứng như trời trồng vậy!? – Kiyoshi hỏi làm đứt đoạn ý nghĩ của cô.
– Anh, đi ra sân bay đi đón chị em nhé!
– Em có chị sao?!
– Ừ, chuyện này kể ra cũng dài dòng, em sẽ kể sau cho anh, giờ đi thôi!
Yori vui vẻ đan tay mình vào tay Kiyoshi. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô.
Không biết tự bao giờ mà cô nàng lạnh lùng này đã thay đổi như vậy. Và
anh cũng nhận ra, tay cô đã không còn lạnh như trước nữa rồi. Thực hạnh
phúc làm sao!
10h tại sân bay.
Tiếng ồn ào của động cơ máy bay, tiếng xe cộ và dòng người tấp nập
qua lại làm Yori đau cả đầu. Lúc này có lẽ Yoru đã xuống máy bay, cô
nghĩ ngợi một hồi rồi lấy điện thoại Kiyoshi gọi. (Đt của chị ấy đã
không cánh mà bay mất rồi còn đâu! Mà sao nhớ số hay quá vậy?!)
– Chị đứng ở cổng số 3 đi, tôi tới liền!
– Cảm ơn em nhiều lắm, Yo…
Yori hừ lạnh và tắt máy. Cô chỉ nể tình là có đứa cháu Rian của cô, và một phần là hai người dẫu sao cũng chung một dòng máu.
– Yori ơi, chị ở đây!
Yoru vừa ra cổng số 3 là đã vẫy tay chào Yori, cả bé Rian cũng vậy.
Cô vui vẻ đi đến đón bé Rian, nghịch ngợm nhéo hai gò má búng ra sữa của bé.
– Đi nào, Rian!
Phớt lờ sự hiện diện của Yoru, Yori bế Rian và đi trước, để Kiyoshi
phía sau phải kéo theo cả đống hành lý. Yoru chỉ khẽ cười, chị không thể trách cô được, là lỗi do chị mà ra. Trên đường về, một bầu không khí
ngột ngạt bao trùm lên ba người, Rian thì ngủ tự lúc nào không biết.
– Yo.. Yori này, cậu đây là.. – Yoru ngượng ngùng lên tiếng.
– Chồng tôi! – Cô lạnh lùng.
– Em.. lấy chồng lúc nào vậy?!
– Mới đây.
– Nhưng.. Không phải em chưa đủ tuổi à..
– Là hôn ước từ trước.
– Vậy à!
Và sự ngột ngạt ấy một lần nữa ập tới, ba người im lặng cho đến khi
về đến biệt thự. Yori vẫn cứ nhẹ nhàng bế Rian đến phòng cô, đắp chăn
rồi ru bé ngủ. Sau đó cô đi xuống phòng khách.
– Yoru, chị và Rian cứ dùng phòng tôi! – Yori nói.
– À, cảm ơn em nhiều.. Nhân đây cho chị hỏi, cậu ấy tên gì vậy??! – Yoru chỉ vào Kiyoshi, người đang loay hoay dưới bếp.
– Saito Kiyoshi!
– Ơh.. Sao lại giống..
– Trùng hợp thôi!
– À..
Đến tối, Yoru bảo cần mua thêm một số đồ dùng cho Rian nên đi ra
ngoài từ chiều, Yori và Kiyoshi thì đang chơi với Rian trên phòng.
– Rian này, con mấy tuổi rồi?? – Yori nói với giọng dễ thương.
– Con… 4 tuổi..
Nghe giọng nói bấp bô của Rian, Yori không kiềm chế được mà ôm chầm bé vào lòng.
Rian là một bé gái với gương mặt phúng phính, đôi mắt to long lanh nước, nước da trắng hồng, trông bé rất dễ thương.
– Yori, em có vẻ rất thích trẻ con nhỉ!? – Kiyoshi nhảy phóc lên giường ngồi.
– Đúng vậy!! Trẻ con.. chúng thật trong sáng làm sao, còn chẳng phải lo chuyện đời.
– Nhưng trẻ con đôi lúc lại chẳng nghe lời!
– Nhưng Rian sẽ không như vậy đâu, phải không nào, Rian của cô??!
– Dạ.. con ngoan lắm!
– Vậy mới là cháu của cô chứ!…Hm… Nào, tới giờ Rian đi ngủ rồi, để cô ru con ngủ nhé!!
Sau đó, Yori để Rian nằm ngay ngắn lại và bắt đầu cất tiếng hát.
Kiyoshi khẽ ngớ người ra, giọng hát của cô, thực hay ah~… Một lát sau,
Rian dần chìm vào giấc ngủ, cô kéo anh ra ngoài và tắt đèn. Anh ôm cô
rồi hai người đi về phòng.
– Đây là lần đầu em ngủ cùng anh đấy!… Nghĩ lại mấy lần kia.. Haiz… năn nỉ quá trời mà em chẳng chịu bước chân qua!!
– Tại người ta thích ngủ một mình hơn cơ!
– Vợ ngốc… mà, em với chị Yoru.. hai người không thân lắm nhỉ!?
– Đó là lẽ đương nhiên! Đáng ra là em không cho chị ta ở đây đâu, nhưng vì thương bé Rian nên em mới… mà thôi, đi ngủ!
– Kể anh nghe đi!
– Kể gì?
– Tuổi thơ em!
– … Em.. thôi, để hôm khác đi, em mệt rồi!
Yori nằm xuống, kéo chăn trùm hết người. Kiyoshi cười phì, vươn tay ôm trọn cục bông kia vào lòng, khẽ thì thầm:
– Dù tuổi thơ em có như thế nào thì anh vẫn yêu em, nên xin em đừng giấu anh chuyện gì, nhé!
Cục bông kia khẽ cử động, theo cách nghĩ của Kiyoshi thì đó như là
lời đồng ý. Anh vui mừng ôm chặt cô hơn, nhưng anh nào biết, con người
đang rúc trong chăn đang nấc không thành tiếng. Cứ mỗi lần nghĩ về quá
khứ của mình, cô đã không cầm được nước mắt của mình. Không gian dần
chìm ngập trong bóng tối, kéo theo bao nhiêu sự mệt mỏi của hôm nay,
cũng như nhữnh giọt lệ lăn dài trên má của cô nàng lạnh lùng.
*-*-*
– Bé Con nè, anh biết tuổi thơ em không đẹp như mấy bạn khác, nhưng có chuyện gì thì đừng giấu anh nhé!
– Dạ, em biết rồi! Và anh cũng không được rời xa em đâu đấy!
– Ừ, anh sẽ ở bên em mãi mãi luôn!
*-*-*
Hoàn chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT