Hương vị cà phê và bản nhạc River Flows In You khiến Yori ngập chìm trong kỉ niệm. Mãi đến khoảng 30 phút sau, cô mới nhận ra là mình đã ngồi đây khá lâu mà Aki chưa tới. Cô đành lấy điện thoại gọi.

– Anh đang ở đâu vậy??

– À, anh đang đến… nhưng em nói địa chỉ cho anh được không? Anh quên mất rồi!

– Anh không nhớ sao?… Hm… là quán cà phê gần đường XX ấy..

– Ah, anh nhớ rồi!… Xin lỗi em nhé..

– Thôi được rồi, anh mau đến đi.

Rồi cô tắt máy. Một vài ý nghĩ ngờ hoặc về Aki hiện ra trong đầu cô. Về việc trí nhớ của anh có chút vấn đề nhưng anh cũng không nên quên những kỉ niệm này.. Thật kì lạ..

5 phút sau.

Ring… Ring…

Cửa mở và Aki bước vào. Dường như Aki vừa chạy nhanh tới đây, mồ hôi vẫn còn nhễ nhại, lấm tấm trên vầng trán cao, còn lưng áo thì ướt đẫm, tóc bệt lại do nước. Aki tiến tới ngồi đối diện Yori, nở một nụ cười trừ như lời xin lỗi.

– Amh vừa chạy maratong đến à?? – Yori phì cười, nói.

– Tại anh sợ em đợi lâu…

– Đâu có lâu đâu, có 35 phút thôi mà!!

– Ơ, lâu vậy sao?! Anh xin lỗi, anb bị lạc đường…

-… Aki nè, lúc mà anh rơi xuống vực… lúc đó anh còn nhớ gì không?

– Anh… không nhớ rõ lắm… chỉ cảm thấy như số phận mình đến đó là hết… hm… ah, đau đầu quá.. – Aki bất giác đưa tay lên ôm lấy thái dương, mặt nhăn nhó lại.

– Anh… anh có sao không?

– Không… một lát sẽ hết thôi..

– Em xin lỗi!

– Em đâu có lỗi gì!?… Thôi, gọi đồ uống đi nhé!

– Để em… À, anh uống như cũ phải không?!

– À, ừ.

Yori đứng lên và đi về phía quầy, cô gọi cho mình một Mocha Green Tea, cho anh một Capucchino và vẽ lên một trái tim trên đó. Gọi xong, cô trở lạu bàn ngồi.

– Aki, anh đã nói gì với Kiyoshi vậy?

– Anh… anh có nói gì đâu!!? – Mắt Aki lộ rõ vẻ lo lắng.

– … Hm… Vậy đối anh, em là gì?

– Là người anh yêu! – Aki thẳng thắn trả lời.

Yori khẽ ngớ người ra trong chốc lát. Một vài kỉ niệm lại bất chợt ùa về…

– Aki này, đối với anh, em là gì??

– Em hả?.. Um.. Em là một đứa em gái mà anh thương nhất trên đời, đứa em gái ngốc nghếch!

– Yah… Anh này, anh kì quá!… Giận anh luôn!!

– Thôi nào Bé Con, dù em ngốc nhưng anh vẫn yêu thương em đấy thôi!!

– Hihi..

Lúc trước, cô đã ngây ngô hỏi anh một câu tương tự như vậy. Đó là khoảng thời gian cô và anh rất hạnh phúc bên nhau, ít nhất là trước khi tai nạn ấy xảy ra.

– Yori, Yori… – Giọng Aki kéo cô về thực tại.

– Gì?

– Em sao vậy?! Ngồi cứ như người mất hồn ấy!!! Đồ uống tới rồi kìa..

– Ơh… em xin lỗi.. – Yori nhẹ nhàng lấy muỗng khuấy tan hết lớp kem trang trí bên trên. Khẽ liếc mắt nhìn Aki, thấy mặt anh chốc chốc cứ đăm chiêu nhìn ly capucchino, thật là lạ. – Anh sao vậy?

– À, chỉ là.. anh không thích uống ngọt..

– Hơ, không phải hồi đó anh thích lắm sao?!

– Ờ… tại sau tai nạn, vị giác của anh..

– Thôi được rồi, em hiểu mà.. Để em đi gọi ly khác..

– Ah thôi, dù không thích nhưng không phải là không uống được!! – Aki cố đưa ly capucchino lên và nhấp một ngụm, kết quả là mặt Aki nhăn lại.

– Để em kêu ly khác!

– Làm phiền em quá!

Sau khi Yori đi khỏi, Aki lén lấy một gói thuốc đổ vào ly của cô rồi khuấy cho tan ra. Mặt Aki hiện rõ vẻ gian xảo.

Một lát sau, Yori trở lại với một tách cà phê trên tay. Aki thấy cô thì nở nụ cười tươi, đón nhận tách cà phê nóng hổi từ cô.

– Thế nào? Anh uống được không? – Cô hỏi.

– Được chứ!… Ah, em uống đi, tan đá là hết ngon đấy!

– Ừkm.

Yori cầm ly nước lên uống. Dòng nước vừa chạm đến đầu lưỡi, cô ngưng lại ngay lập tức. Mùi vị của nó không còn giống lúc nãy, thực đắng và khó chịu. Khẽ quan sát nét mặt Aki, cô nhận thấy hình như Aki cứ chăm chú nhìn mình, ánh mắt cứ ánh lên những tia nguy hiểm..

– Anh! – Cô gọi.

– Gì?

– Ta đi công viên giải trí đi!

– Ờ.. cũng được đấy!

– Vậy anh đi tính tiền nhé, em sẽ ra xe trước!

– Được.. được rồi! Để anh uống hết đã, em cũng vậy đó!

Aki cố uống cho hết tách cà phê rồi chạy đi. Yori cười nhìn dáng anh khuất rồi nhẹ nhàng cầm ly nước lên, không chần chừ mà đổ vào chậu cây bên cạnh. Cái cây không có phản ứng gì, lạ thật..

Tại công viên đông đúc trẻ em và người lớn, Yori và Aki đi đến một tán cây lớn và ngồi xuống, nơi đây khá vắng vẻ và ít người. Lúc này, trong người Yori bỗng nóng lên đến lạ, đôi gò má đỏ ửng, đầu cô ong ong lên. Cô ngồi lên người Aki, chống một tay lên thân cây, mắt xoáy sâu vào con ngươi đỏ ngầu của anh.

– Anh… lúc nãy anh có bỏ gì vào ly nước của em không??

– Ơh.. sao em lại hỏi vậy?.. Anh không có..

– Hm… em tạm thời tin anh lần này.. Nhưng biểu hiện của anh hôm nay lạ lắm! – Gương mặt Yori ngày một đờ đẫn hẳn ra.

– Yori à, em có biết buổi hẹn hôm nay..

– Biết chứ!

– Em biết à? – Aki ngạc nhiên.

– Ừ! Mà anh định nói gì?

– Hơh, không phải vừa nãy… mà thôi, để anh nói.

– Anh nói đi, em sẵn sàng nghe rồi!

– Em.. có chấp nhận làm bạn gái anh không??

Cả người Yori cứng ngắc lại. Cô nhìn thẳng vào Aki, người như ngay lập tức như bị điện giật, cảm giác này thực quái lạ. Không phải đây là điều cô hằng mong ước sao.

-… A.. Aki à, em xin lỗi! – Yori nhẹ tiến tới ôm chầm lấy Aki. – Bây giờ, em chỉ xem anh như một người anh trai, và mãi mãi luôn là vậy!

– Không phải lúc xưa em yêu anh à?

– Cũng đúng.. nhưng bây giờ, tim em đã bị cướp mất rồi!

– Hì hì, cô nhóc này.. thôi được, vậy ai cướp tim em, nói đi, anh sẽ đi lấy về!

– Anh cứ đùa em hoài. – Yori đưa tay đánh vài cái vào lưng Aki.

– Hihi.. thôi, em đi xuống đi, chân anh đau quá!

– Em xin lỗi! Thôi, em về đây, lát nữa em phải đi họp rồi!

Yori hôn vào má Aki rồi bỏ đi, không quên vẫy tay chào anh. Ra đến cổng công viên, bước chân cô bỗng loạng choạng, càm giác nóng bức trong người khiến cô thực khó chịu. Lấy điện thoại ra, cô gọi Kiyoshi đến đón mình.

Ở một nơi hoang vắng khác, Aki đang bức bối mà xả giận lên một cậu thanh niên khác.

– Mẹ kiếp! Là do mày, tao đã bảo gì, điều tra là phải cho kỹ!.. Thiệt tình..

– Xin lỗi, lần sau tôi sẽ kĩ càng hơn.

– Không có lần sau đâu!

Nói rồi, Aki rút súng, không thương tiếc mà bóp cò, viên đạn đi xuyên qua lòng ngực cậu kia, máu phún ra như mưa. Aki lạnh lùng bỏ đi, đôi môi khẽ nhếch cao. Đi được một đoạn, hắn bỗng đưa tay vò rối mái tóc mình, hét lên:

– Yori, rồi cô sẽ phải trả giá! Còn cái gói thuốc đó… ax, tại sao lại lấy nhầm thuốc cảm được chứ!

Trên xe, Yori đang nằm ngủ li bì nãy giờ. Gương mặt ngày một đỏ. Chốc chốc, cô lại nhăn mặt khó chịu. Kiyoshi khẽ đưa tay sờ trán cô, không có dấu hiệu gì là bệnh cả.

– Hay tên đó cho cô ấy uống phải gì rồi! Chết tiệt!

Kiyoshi đập tay vào vô lăng, nhấn ga chạy hết tốc độ về nhà. Về đến nhà, anh bế cô lên phòng. Vừa định đặt cô xuống giường thì cô choàng tay lên cổ anh, kéo anh đến gần mình, hai môi khẽ chạm vào nhau. Mắt anh mở to hết cỡ, nhanh chóng lùi lại.

– Sao cô ấy lại làm vậy?

Kiyoshi chạy nhanh về phòng mình, cầm chai nước mà tu một hơi. (Lạ nhỉ?! Đây đâu phải là lần đầu hai người hôn đâu! Làm quá à! XD)

Lát sau, anh lại lên phòng cô. Lần này mắt còn mở to hơn trước. Yori đang nằm trên giường, chăn thì bị cô tung ra, rơi trên nền nhà. Hình dáng chữ “S” lộ ra. Chiếc váy ngắn bị tốc lên, suýt chút nữa là… Còn chiếc áo, do ngắn quá nên cũng… Đứng trước cảnh tượng này mà quai hàm anh cứ như rơi hẳn ra. Nuốt nước bọt, anh từ từ tiến tới, nhặt chiếc chăn lên, cẩn thận đắp lại cho cô, anh còn tham lam hôn lên đôi môi phớt hồng, khẽ cắn lên bờ môi ấy khiến nó rướm máu. Cuối cùng, anh tiếc nuối rời khỏi phòng.

– Yah… Đáng yêu quá đi!!! Ah.. Đau quá!

Kiyoshi vui mừng chạy vào phòng, lộn một vòng trên nệm, và kết quả, anh đã… đập đầu vào tường.

Hoàn chương.

*-*-*

Warning: từ chap này trở đi, truyện sẽ có phần hơi biến thái hơn nhé!! Như vậy cho nó hấp dẫn! *cười dâm* :))

Tối vv nha rds!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play