Tiếng khóc của Rian đánh thức Yori và Kiyoshi. Cô nhanh nhẹn chạy
sang phòng bên thì thấy, Rian đang nằm bơ vơ giữa chiếc giường trắng
tinh, nhưng lại không thấy Yoru đâu. Cô đi đến và bế Rian lên, vỗ vỗ
lưng bé.
– Chị ta đúng là… – Yori lầm bầm, cô cầm điện thoại lên và gọi điện về nhà cô.
– Ông quản gia, ông có thể kêu người đi xuống Osaka đón dì Diệp được không?
-…
– Được rồi, con sẽ gọi nói dì ấy!
-…
– Dạ.
Sau khi ba mẹ qua đời, cô và chị đã được một người phụ nữ người Trung Quốc nhận nuôi. Bà ấy tên Diệp Song Tâm, năm nay bà cũng đã ngoài 50,
gương mặt bà rất phúc hậu, bà là một bác sĩ đã đi làm từ thiện rất nhiều nơi ở khắp châu Á, và hiện giờ bà đang ở một cô nhi viện của Osaka. Bà
chăm sóc Yori được một năm thì ông quản gia đã tìm thấy và đưa cô về.
Đối với cô, bà Diệp như là một người mẹ thứ hai của mình.
– Dì Diệp, dì đang làm gì vậy??
– …
– Sao ạ?! Dì chuyển nhà lên Tokyo sao?
– …
– Không sao đâu, dì ở nhà cháu nè!
– …
– Không phiền đâu mà, con còn định cho người đến Osaka đòndi đây này!
– …
– Dạ.. chẳng qua là chị Yoru ấy, chị ta đem về đây một đứa bé rồi đi mất tăm từ hôm qua đến bây giờ..
– …
– Dạ, đúng vậy ạ! Vậy khi nào dì tới thì sẽ có người ra đón dì!
-…
– Dạ, chào dì!
Yori vui vẻ tắt máy rồi bế Rian vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch
sẽ cho bé xong, cô chọn cho bé một chiếc áo đầm mới tinh, xong xuôi, cô
bế xuống phòng khách.
Bỗng, một mùi thơm nứt nở bốc lên từ bếp. Yori đặt Rian ngồi lên sofa, mở hoạt hình cho bé coi rồi đi xuống bếp.
– Ái chà!! Chồng tôi hôm nay biết nấu ăn cơ đấy!!! – Yori ôm chầm từ phía sau lưng Kiyoshi.
– Không phải cho em ăn đâu! Cho bé Rian đấy!
– Ơ.. vậy anh không thương em à!? – Yori nũng nịu
– Có chứ!… Nhưng Rian quan trọng hơn, bé đói rồi!
– Em cũng đói rồi nè!!
– Em biết nấu mà!… Nào, Rian ah~ lại đây anh cho ăn nè! – Kiyoshi
gọi, bé Rian lật đật chạy tới, gò má bé phúng phính nhìn đáng yêu cực.
– Hứ, ghét anh luôn! Em đi chơi đây!
Rồi Yori bỏ đi lên phòng. Nói là đi chơi chứ thực chất cô đi chuẩn bị để đón bà Diệp.
Reng…
– Alo!
-…
– Tới rồi sao?!
-…
– Dạ thôi, ông cứ nghỉ ngơi, con sẽ đi ạ!
-…
Cô nhanh chóng đi ra xe, bỏ mặc Kiyoshi và bé Rian đang ăn uống vui
vẻ với nhau. Cô đi đến sân bay liền bắt gặp dáng người một phụ nữ trung
niên đang kéo những chiếc vali to ra cổng sân bay.
– Dì Diệp ơi, con đây!
– A, Yori!
Bà Diệp ôm chầm lấy cô, nhìn vẻ mặt bà ấy có vẻ rất vui mừng.
– Ta đi thôi!
Rồi hai người cùng nhau lên xe đi về. Trên xe, cả hai đã trò chuyện
rất nhiều. Chuyện đó có lẽ là điều đương nhiên vì họ đã xa cách nhau gần mấy năm trời.
– Tới rồi ạ!
Bà Diệp đơ người khi đứng trước căn biệt thự to lớn này. Yori phì cười, cô kéo vali của bà vào nhà rồi kêu bà đi vào.
– Này chồng, nhà có khách kìa.
Kiyoshi mặt mũi tèm lem đang vui đùa với Rian, nghe Yori gọi thì nhanh chóng dẫn Rian đi rửa mặt.
– Giới thiệu với dì, đây là…
– Con là Saito Kiyoshi, là bạn đời của Yori, dì cứ gọi con là Kiyoshi ạ! – Không để Yori nói hết câu, Kiyoshi đã nhanh nhảu nói
– Bạn đời sao??!
– Dạ, là do… – Yori cười nói nhưng lại bị chặn họng..
– Là hôn ước từ trước ạ!
– Anh.. Hứ, em đi chơi với Rian!
Yori nổi giận đùng đùng bế Rian bỏ đi lên phòng. Bà Diệp nhịn không nổi mà cười ầm lên. Hai vợ chồng nhà này đáng yêu thật.
– Ngày thường cô ấy đâu có vậy đâu nhỉ!!?
– Tính cách nó rất trẻ con, do con chưa biết ấy thôi!
– Vậy ạ.. Cơ mà dì Diệp này, dì là người Trung đúng không ạ?? Sao dì lại biết Yori vậy?
– Thực ra, năm Yori được 8 tuổi, năm ấy ba mẹ nó bị tai nạn và qua
đời. Ta vô tình đi ngang qua và thấy hai chị em nó ngồi thui thủi trong
một góc đường. Thấy thương nên ta nhận nuôi chúng, đến khoảng 1 năm sau, ông quản gia nhà chúng đến và đưa chúng đi, nhưng ta và nó vẫn còn trò
chuyện với nhau, nó nói, về nhà khoảng được hai tháng thì chị nó bỏ theo trai qua bên Mĩ, kể từ đó thì ta mất liên lạc với nó luôn!
– Thì ra là vậy…
– Thôi, để ta vào nấu đồ ăn cho hai đứa nhé! Chắc cũng đói rồi đúng không!?
– Dạ! Để con lên kêu Yori xuống.
Trên phòng, Yori và Rian ngủ từ lúc nào cũng không hay. Hai cô cháu cứ ôm nhau mà ngủ, trông bình yên làm sao.
Kiyoshi bước tới gần, khẽ hôn lên trán Yori khiến cô tỉnh dậy.
– Đi xuống ăn nào, vợ!
– Ưm.. cõng em đi, chân em đâu quá!
Kiyoshi khẽ cười, anh xoay lưng lại để cô leo lên. Khi vừa xuống phòng khách thì điện thoại cô cũng reo inh ỏi.
– Ai vậy!?
-…
– Đúng, là tôi.
-…
– Sao? Ở đâu?!
-…
– Rồi, tới ngay!
Hai tay Yori buông thõng, gương mặt tối sầm lại. Kiyoshi lo lắng nhìn cô..
– Sao vậy!?
– Yoru.. chị ấy.. bị người ta.. sát hại.. bây giờ đang được cấp cứu…
Hoàn chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT