Tiếng chuông điện thoại của Yori vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại. Màn hình điện thoại
hiện lên chữ “Aki”.
– Anh à, em đang ngủ! – Cô nói với giọng ngái ngủ.
– Anh xin lỗi, tại anh bị mất ngủ!
– Oáp… vậy anh gọi có chuyện gì không??
– À, chẳng qua là… hm… mai em đi chơi với anh nhé!?
– Sao cơ? – Yori dường như tỉnh ngủ hẳn.
– Được không? Dẫu sao thì mai cũng được nghỉ…
– Hm… Để em xem… Được thôi? Hẹn gặp anh ở quán cà phê cũ nhé!
– À, ừ… Yori này!
– Hử?
– Anh yêu em.
– … Ừ.. Anh ngủ ngon nhé!
Rồi Yori tắt máy. Nằm phịch xuống giường, cô nhìn trân trân lên trần
nhà. Trước đây, cô đã từng khao khát được nghe Aki nói lời yêu, giờ đây
điều đó đã thành hiện thực nhưng sao cái cảm giác lúc này…
– Aki, anh có phải là người lúc xưa mà em yêu không? Trông anh khác quá!
Yori dần chìm sâu vào giấc ngủ cùng với ý nghĩ mơ hồ đó. Cô ngủ say
cho đến sáng, tiếng chuông báo thức cũng vẫn không đánh thức cô dậy
được.
– Yori à, dậy đi!! – Kiyoshi bị đánh thức bởi tiếng chuông, lọ mọ qua đánh thức Yori dậy.
Không một tiếng động.
Kiyoshi nhẹ tiếng tới cái người đang cuộn tròn trong chiếc chăn kia, khẽ lay.
– Yori, dậy đi! Này…
Vẫn không động tĩnh.
– Em không dậy là anh cưỡng hôn em đấy! – Kiyoshi nở nụ cười đầy gian xảo, kéo tấm chăn xuống để nhìn rõ mặt cô.
Im re.
– Đừng trách anh!
Kiyoshi không chần chừ mà cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Tức
thì, Yori mở to mắt, chân thì đạp vào bụng anh khiến anh té xuống sàn.
– Tên biến thái nhà ngươi…
– Là anh đây, chồng em đây! – Kiyoshi khó khăn đứng dậy sau cú tiếp đất bằng mông vừa rồi.
– Ơh, anh à? Vậy tôi cứ tưởng ai!… Mà sao mới sáng sớm lại làm như vậy hả??! – Yori bất giác đưa tay lên sờ đôi môi.
– Chuông kêu mà em không chịu dậy, lay em, em cũng chẳng chịu dậy thì anh chỉ còn cách đó thôi!
– Hứ! Đúng là lợi dụng!
– Thôi mà! Ai bảo môi em hấp dẫn quá làm gì?
-… Tôi đi chuẩn bị đây… – Yori nhanh chóng chạy vào nhà tắm với đôi gò má ửng hồng.
Kiyoshi cười phì rồi đi ra ngoài. Căn phòng buổi sáng phút chốc đã
đọng lại những yêu thương, những trái tim “hường phấn” bay phấp phới.
Một lát sau, Yori đi xuống phòng khách với trang phục hết sức là nữ
tính, nhưng cũng không kém phần năng động. Một chiếc váy đen ngắn trên
gối, phối cùng chiếc áo croptop hồng nhạt để lộ vòng eo thon gọn của cô, kèm theo đó là chiếc snapback trắng đội ngược, mái tóc nâu xõa dài tự nhiên.
– Đi đâu vậy? – Kiyoshi ngồi xem tivi, thấy cô thì ngẩn đầu lên hỏi.
– À… tôi đi với… Aki!
– Sao cơ?? Không phải hôm qua em vừa nói..
– Tôi biết!… Buổi đi chơi hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh ấy!!
– …Hm… Anh tạm thời tin tưởng em… Nhưng, sao em cứ xưng “tôi” hoài vậy??
– Do không quen!
– Nhưng xưng hô với Aki thì lại “anh em” ngọt sớt?!
– Ờ, thì… đó là cách gọi từ nhỏ đến giờ… Thôi, tôi đi đây, trễ mất rồi! – Yori bước nhanh về phía cửa nhưng bị Kiyoshi chặn lại.
– Đứng lại!.. Khi nào em đổi cách xưng hô thì anh mới cho đi!
– Không.
– Vậy thì cứ ở nhà đi nhé!
– Này, trễ giờ rồi đấy! Tôi không giỡn đâu!
Kiyoshi vẫn cứ đứng nghênh mặt lên. Yori nhíu mày lại nhìn anh, bỗng một ý nghĩ vụt qua đầu cô, mặt cô bắt đầu đỏ lên.
– Kiyoshi à!!!! Cho tôi đi đi mà, làm ơn! – Yori cất giọng ngọt ngào
gọi Kiyoshi, kèm theo là một cái nháy mắt đáng yêu. Bên ngoài như vậy
nhưng trong lòng cô cứ muốn nôn hết ra.
– Anh không bị mắc lừa với những việc này đâu!
“Chụt”
Kiyoshi đứng hình trước nụ hôn trong chớp nhoáng của Yori. Lúc bình
tĩnh lại thì Yori đã cao chạy xa bay trên chiếc Ferrari mới toanh.
Bất giác, Kiyoshi đưa tay sờ hai má đã nóng bừng, còn vươn lại cái
cảm giác ấm áp khi môi Yori chạm vào, anh cứ thế mà đứng giữa sân nhà
cười một mình. (Có vấn đề về thần kinh à?)
Tại một quán cà phê cũ mà hồi đó Yori và Aki thường tới. Quán này nằm trong góc một con đường. Cách bài trí quán mang đậm chất châu Âu, cánh
cửa sơn màu gỗ, xung quanh là những chậu cây nhỏ trông rất bắt mắt. Vừa
bước vào quán, mùi cà phê thơm phứt xộc thẳng vào mũi, đem cho người ta
một cảm giác thoải mái.
Yori nhẹ đẩy cửa bước vào, không gian yên ắng ở đây làm cô gợi nhớ về ngày xưa. Nơi đây đã từng chứa rất nhiều kỉ niệm đẹp của cô và Aki. Cứ
mỗi lần bước vào là bao nhiêu ký ức lại ùa về. Nhưng sao lần này lại
khác xa những lần trước. Bước vào, những hình ảnh của Kiyoshi cứ lởn vởn trong đầu cô, khó chịu.
“Sao những hình ảnh này cứ bay qua lại trong trí nhớ mình hoài vậy??”
Hoàn chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT