– Cô y tá, bệnh nhân Saito Kiyoshi hiện đang ở đâu!?? – Yori sốt sắn hỏi mấy y tá
– Dạ, bệnh nhân hiện đang trong phòng cấp cứu!
Không chần chừ, Yori chạy đi đến phòng cấp cứu hiện đang sáng đèn, cánh cửa đóng im lìm
Bất lực, Yori ngồi phịch xuống nền đất. Ngay lúc này bỗng cô lại lo
sợ đến lạ, còn hơn cả khi Aki mất tích. Nhịp đập trái tim của cô khẽ đập nhanh hơn, đôi lúc cứ nhói lên…
2 Tiếng sau
Ánh đèn phòng cấp cứu tắt phụt. Ông bác sĩ già từ tốn bước ra.
– Bác sĩ, sao rồi?? – Yori hỏi
– Tai nạn cũng không nặng lắm, nhưng phần chân thì bị bánh xe chèn
vào nên khớp xương bị gãy, khoảng mấy tuần mới có thể đi lại được!
– Cảm ơn! – Yori cúi đầu chào ông bác sĩ rồi đi vào trong phòng bệnh
Kiyoshi đang nằm trên giường bệnh trắng toát cùng với cái chân bó
bột, trên mặt và tay còn có vài vết thương. Yori nhẹ kéo ghế ngồi cạnh…
– Tên kia, đi đứng kiểu gì vậy??? – Cô lầm bầm
– Tôi đi như thế nào thì mặc toii, không cần cô lo!! – Anh mấp máy môi, giọng nói có phần yếu ớt
– Vậy tôi về!! – Cô đứng dậy, vừa định bước đi thì tay anh kéo cô lại – Gì???
– Tên đó… là ai?!
– Là…
– Mà thôi, tôi không bắt cô phải nói… dù sao thì… tôi với cô cũng chẳng có tình cảm gì…
Mọi vật trước mắt Yori bỗng tối đen. Những ngôn từ anh phát ra đang liên tiếp đâm mạnh vào trái tim cô.
“Mình làm sao vậy???… Tim mình đau quá…”
– Điều đó quá là hiển nhiên, không cần anh phải nói!!! – Yori giật mạnh tay rôi bước nhanh ra ngoài.
Căn phòng trắng toát bỗng yên tĩnh đến lặng người. Kiyoshi nhìn ra cửa sổ… Trăng đêm nay tròn quá!
*-*-*FlashBack*-*-*
Giờ ra chơi
Chuông vừa reo là Kiyoshi đã chạy tóe khói để qua lớp Yori. Trên
đường đi, do bất cẩn nên anh đụng trúng đám côn đồ trong trường. (Cái
đám mà lúc kia đã bắt nạt Haruko á!! ^^)
– Thằng kia, mắt mũi để đâu rồi hả??!
– Tao để ở nhà rồi, xin lỗi nha!!
– Mẹ kiếp, đụng tao mà không xin lỗi hả?? Lại còn dám cả gan nói như vậy, mày chán sống rồi phải không???
– Chậc chậc… mày có biết cái mạng này đã chết đi sống lại nhiều lần
rồi không?? Haizz… nói chuyện với bọn đầu heo đúng là mệt thật…
– Mày nói cái gì??
– Đúng là tốn hơi thật!!!
“Bốp”
Tên đó vung tay đánh mạnh vào mặt Kiyoshi, máu từ khóe môi chảy ra.
Đưa tay quệt dòng máu đang rỉ kia, anh nhếch môi khinh bỉ, ánh mắt sắc
đá như muốn găm sâu vào người tên kia. Và bất thình lình, anh tung một
cú đạp vào bụng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất.
– Đừng có mà hành động như vậy nhé!!! – Kiyoshi nở nụ cười quỷ quyệt nhìn bọn chúng
– Đi thôi! – Tên đó tái mặt lại, cuống cuồng lôi lũ đàn em chạy đi.
Kiyoshi phủi tay vài cái, chuẩn bị bước đi thì thấy Haruko đang lủi thủi đi một mình.
– Ayama, Machiko đâu??
– Cậu đừng đi tìm cậu ấy…
– Cô ta bảo thế à??
– Ừ!
– Thiệt tình… – Không thèm nhìn Haruko, Kiyoshi chạy thẳng đến lớp
Yori, đến nơi anh đã bắt gặp cảnh tượng làm anh đau lòng (vậy cái bóng
người đó là Kiyoshi!)
Giờ ra về
Kiyoshi không về nhà mà đi đến quán bar Sakira. Anh đã từng rất hay
đến đây, ít nhất là trước khi trở thành người một nhà với Yori.
Vẫn như mọi lần, anh đến ngồi ở góc khuất của bar, nơi ít người để ý đến.
– Lâu quá không thấy mày, tưởng mày chết ở đâu rồi chứ!! – Ken nhàn
hạ đi tới ngồi cạnh Kiyoshi. Ken là chủ quán bar, đồng thời cũng là anh
em kết nghĩa với anh.
– Tao cũng muốn lắm nhưng ông Thiên không cho phép tao đi!
– Thôi được rồi, như cũ nhé!!
– Ừ!
Đợi Ken khuất bóng sau dòng người đang điên cuồng nhảy múa kia, Kiyoshi khẽ tựa đầu vào tường, đôi mắt khép hờ.
Một lúc sau, Ken đem đến hai chai rượu mà Kiyoshi thích. Các vũ nữ
thấy anh là cứ kéo nhanh đến ngồi cạnh vờ chuốc rượu cho anh say. Anh
như chìm vào cơn mụ mị, đôi mắt chỉ còn thấy một làn khói trắng, tất cả
mờ nhạt đi trông thấy. Cơ thể các vũ nữ cứ cạ vào người anh, những bàn
tay dơ bẩn cứ ve vãn lấy cả cơ thể anh, chạm đến bờ ngực rắn rỏi, những
đôi môi tham lam còn định cướp lấy môi anh nhưng lại bị đẩy ra một cách
phũ phàng. Đứng bật dậy, anh đi vào nhà vệ sinh. Nhìn gương mặt mình
trong gương, anh bỗng tự tát mình một cái rõ đau bên má làm nó đỏ ửng
lên.
“Mày điên rồi, Kiyoshi! Cô ta làm sao có tình cảm với mày được!?? Ngu xuẩn!”
Sau đó, Kiyoshi thờ thẩn bước ra ngoài, đưa tiền cho Ken rồi lên xe
về nhà. Lúc này cũng đã 11 giờ hơn, đường xá vắng vẻ, vài cơn gió lạnh
rít lên, thổi ập vào người anh. Do men rượu nên đầu anh đau như búa bổ,
mắt cay xè đi, một màn đêm tối nhanh chóng phủ trước đôi mắt đỏ ngầu.
Bỗng dưng từ đâu có một chiếc xe lao thẳng tới, theo phản xạ, anh rẽ xe
qua bên đường rồi phóng xuống. Vì đang chạy ở tốc độ nhanh nên khi nhảy
xuống, các khớp xương của anh như vỡ vụn.
Kiyoshi không còn nhìn thấy hay cử động được, thân thể anh như rã rời hết, anh chỉ còn có thể nghe được tiếng xe cứu thương đang kêu inh ỏi…
*-*-*End FlashBack*-*-*
Hoàn chương XX
————————-
Dù mai au kiểm tra nhưng vẫn cố viết cho xong!!
Chúc các bạn tối vui vẻ~~ Cơ mà hơi trễ nhỉ??! :)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT