– Tạm thời em xuống ngồi cạnh Machiko nhé, Saito! – Bà cô chỉ tay xuống chỗ trống cạnh Yori.

– Nhưng thưa cô, chỗ đấy có bạn Takagi ngồi rồi ạ!! – Haruko lên tiếng

– Chỉ là tạm thời thôi! Có gì thì bảo Usami ngồi cạnh em nhé!! Các em học tiếp đi! – Nói xong bà cô đi ra khỏi lớp

Aki mặt lạnh lùng ngồi xuống cạnh Yori- người mà nãy giờ nhìn chằm chằm vào anh.

– Đừng nhìn như thế chứ… – Aki khẽ cất giọng -… Bé Con…

“Xẹt… Đoàng…”

Mặt Yori tối sầm lại, tai cô như bị sét đánh ngang qua…

– Aki sao!?? – Yori lầm bầm

– Em quên anh rồi à?! – Aki đưa tay véo nhẹ má cô

– Không… chỉ là…

– Thôi, lát ra chơi hẳn nói!

Yori thôi không nhìn Aki nữa, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ. Giờ đây, người cô yêu thương đã trở về… nhưng sao cảm giác đã không còn như lúc trước, nó thật xa lạ. Trong con tim cô dường như nó đã chứa hình ảnh của ai đó mà không phải là Aki… Chuyện này rồi sẽ ra sao?

*-*-*

“Ting… Ting…”

Tiếng tin nhắn điện thoại cô vang lên. Cô mở lên xem, là của Kiyoshi…

“Kiyoshi: Lát ra chơi gặp tôi ở sau trường!”

“Yori: Không!”

“Kiyoshi: Tại sao chứ??!”

“Yori: Không cần anh phải quan tâm!”

Đợi tin nhắn gửi xong, cô không chần chừ mà tắt luôn nguồn điện thoại, làm anh ngồi ở lớp kế bên phải điên tiết lên.

Ring… Ding… Dong…

Hồi chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã tới. Cả lớp cô ùa xuống sân, để lại một khoảng không vắng lặng chỉ còn Haruko, Aki và cô.

– Haruko này… – Cô chần chừ

– Gì??

– Lát nữa nếu cậu có gặp Saito, hãy nói anh ta đừng tìm tớ nhé!

– Tại sao chứ?!

– Tớ sẽ nói sau…

– Được… được rồi!… Tớ đi đây… – Haruko lẳng lặng bỏ đi

Thời gian dường như đang lắng đọng lại, cô và Aki không ai nói một lời, không khí thật ngột ngạt…

– Bé Con! – Aki khẽ lên tiếng

– … – Yori không đáp, cô chỉ nhìn sâu vào mắt Aki, đôi mắt hổ phách chứa đầy tình yêu thương…

– Anh xin lỗi vì đã…

– Đừng! Em xin anh… chuyện của quá khứ thì cứ để nó chìm vào quên lãng… nên anh đừng nhắc tới nữa!! – Một giọt lệ chực trào nơi khóe mắt cô

– Anh xin lỗi em!! – Aki không kiềm được mà ôm chầm cô vào lòng

– Em ghét anh lắm!! Sao anh lại để em một mình suốt mấy năm qua… – Cô ra sức đánh vào bờ ngực rắn chắc của Aki, nước mắt liên tục lăn dài trên đôi gò má gầy

– Là lỗi của anh… Em cứ đánh anh đi…

– Đồ ngốc!!

Aki ôm lấy mặt cô, đôi tay dịu dàng lau đi những giọt nước nóng còn vương trên mi. Rồi anh khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt vì lạnh. Bất ngờ trước hành động của Aki, theo phản xạ cô xoay mặt qua, nụ hôn liền bị chệch hướng.

Ngoài cửa lớp, một bóng người đã vô tình nhìn thấy, đôi mắt khẽ ánh lên tia buồn và rồi chiếc bóng bước nhẹ đi.

– Sao em lại…

– Chưa đến lúc!! – Yori nhìn Aki với ánh mắt đầy sự lo lắng.

– Bé Con à, anh yêu em…

*-*-*

Sau giờ học, Yori đi đến thư viện để tìm sách đến tận tối mới về. Nhưng lạ thay, không có ai ở nhà, chiếc ổ khóa nằm trên cửa từ sáng đến giờ không có dấu hiệu mở ra.

“Anh ta chưa về sao???”

Không nghĩ ngợi nhiều, cô mở cửa đi vào. Cô lên phòng và đánh một giấc đến khoảng 12h đêm. Khi đi ngang phòng Kiyoshi, cô khẽ nhìn vào. Không ai trong đó cả, đồ đạc vẫn tươm tất. Một nỗi sợ hãi khẽ len lỏi trong tim cô, nhanh chóng lấy điện thoại gọi anh nhưng trả lời cô vẫn là sự im lặng. Chuyển sang gọi cho Takagi…

– Usami, Saito có đó không???

– Không, mà chi vậy?!

– Anh ta đến giờ vẫn chưa về…

– Được rồi, để tôi đi tìm!

Một lát sau, điện thoại cô đổ chuông liên hồi, nhìn vào màn hình, cô mừng rỡ khi thấy đó là số máy của Kiyoshi

– Xin hỏi, cô có phải là người nhà của chủ nhân số máy này không ạ?? – Đầu dây bên kia phát lên một giọng nói của phụ nữ

– Phải! Anh ấy đâu, và cô là ai!?

– Tôi là y tá bệnh viện Tokyo… alo… cô gì ơi…

Không kịp nghe tiếp, cô chạy vào gara, leo lên chiếc moto của mình rồi phóng thẳng tới bệnh viện.

“Anh nhất định không thể có chuyện được… cố gắng lên!!”

Hoàn chương XIX

*-*-*

Au đã có lịch ra chương rồi đây. Sẽ vào thứ 4, 6, 7, CN (nếu có thể) Ai có ý kiến thì cứ việc cmt thoải mái, au sẽ điều chỉnh lại!

Cảm ơn ah~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play