Vậy là mùa đông đã đi qua với bao nhiêu kỉ niệm cùng với cái chân bó
bột của Kiyoshi. Sau khi nghe tin anh bị tai nạn, bà chủ tịch dù đang có việc lớn nhưng vẫn bay về nước để chăm sóc cậu con quý tử, còn Yori thì lại bị “mẹ chồng” giáo huấn cho một tràn về việc không chăm sóc chồng
lúc chồng bệnh. Khổ cho thân cô..
————-
Vào một ngày đẹp trời mùa xuân.
Yori hiện đang bị Haruko kéo đến trung tâm mua sắm. Haruko mua đồ
nhiều đến nỗi hai tên vệ sĩ đi theo nhỏ xách không hết. Còn Yori thì
không mua gì nhiều, cô chỉ mua thêm vài phụ kiện cá nhân.
– Về thôi Haruko!! – Yori đứng khoanh tay, dựa vào tường
– Ừ, ừ, để tớ chọn xong đã! Chị ơi, lấy em cái này!!!
2 Tiếng sau
– Haruko!!!! – Yori gằn giọng – VỀ!!!!
– Ah, được, về thì về… – Haruko khẽ giật mình – Để tớ…
– Hôm khác đi, trễ lắm rồi đấy!!!!! – Yori bước nhanh về phía cổng,
Haruko phải tiếc nuối để lại những bộ quần áo mà nhỏ vừa chọn để chạy
theo cô.
– Đợi với Yori!!!!
*-*-*
– Này, con gọi nó về cho mẹ nhanh lên!! Trễ rồi!!!- Bà chủ tịch gắt lên, đi qua đi lại trong phòng khách
– Sao lại là con?? – Kiyoshi càu nhàu
– Yah! Nó là vợ con, sao con không quan tâm đến một chút nào hết vậy???
– Vợ gì chứ!! Kìa, về rồi kìa! – Kiyoshi chỉ tay ra cổng, Yori đang đi vào.
– Chào mẹ! – Yori nhẹ cất tiếng chào
– Con về rồi! Hôm nay bác sĩ có bảo phải đưa Kiyoshi đi tháo bột, con không nhớ à!?
– Con quên mất, xin lỗi mẹ!!!
– Được rồi, đưa nó đi đi, mẹ phải lên công ty rồi!!!
– Dạ.
Sau đó, Yori chở Kiyoshi đến bệnh viện. Bột ở chân Kiyoshi đã được tháo bỏ..
—————–
– Này, trả lời tôi đi, tại sao hôm đó anh lại…
– Mặc tôi đi! Cô lo mà đi chơi với người yêu cô ấy!!!
– Anh ấy không phải người yêu tôi, chỉ là anh của tôi…
– Hơ… Anh em mà hôn nhau ở lớp học thế à?? – Kiyoshi nhếch môi cười khinh bỉ
“Bốp”
Yori tát mạnh vào má Kiyoshi khiến nó in hẳn năm dấu tay đỏ.
– Anh im đi!!
– Không phải à?? Hay như vậy là đồng ý???
– Anh ghen sao???
-…- Kiyoshi im bặt, chẳng qua là bị cô nói trúng tim đen rồi.
– Tại sao lại quan tâm đến chuyện của tôi như thế!!? – Yori nhỏ giọng hỏi
-…
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai ánh nhìn đầy trìu mến. Từng tia nắng
khẽ soi rọi lên gương mặt của cô, làm nổi bật lên làn da trắng hồng,
nhất là đôi mắt tím u buồn.
– Tôi… không biết vì sao… – Kiyoshi ngại ngùng nói – … Hình như… hình như là… Tôi đã thích cô…
– Sao… Sao cơ???? – Yori ngạc nhiên hỏi lại
Kiyoshi khẽ mỉm cười, Yori bỗng chốc cảm nhận được tim mình đang đập
loạn xạ trong lồng ngực. Gương mặt cô đỏ ửng lên, kì lạ thật, người cô
yêu không phải là Aki sao.
———————
Ngày hôm sau
Hôm nay Yori tự dưng dậy sớm hơn bình thường. Lúc đi qua phòng
Kiyoshi, bước chân cô bỗng dừng lại, nhịp tim lại cứ đập lung tung hết
lên, mặt lại đỏ ửng. (Haiz.. Yori lạnh lùng đi đâu rồi??!)
Nắm chặt quai balô, Yori cúi mặt đi thẳng xuống nhà. Cô leo chiếc
moto rồi phóng vù đi đến nhà Haruko. Chẳng qua là, hôm qua cô có hứa sẽ
sang chở nhỏ đi học nên mới đi sớm thế này.
10 Phút sau
Chiếc moto đỏ dừng trước cổng của một căn dinh thự sa hoa, đẹp lộng
lẫy, giống y như tòa lâu đài trong cổ tích. Yori bước xuống xe, đến bấm
chuông cửa.
“Jingle bell… Jingle bell…”
Nhạc chuông cửa độc đáo vang lên inh ỏi khắp khu phố lúc sáng sớm, mặt cô khẽ đơ ra trong chốc lát.
“Yori hả?? Đợi tớ một lát, tớ ra liền!” – Tiếng Haruko phát ra ở cái loa cạnh cửa.
1 Tiếng 30 phút…
Haruko dung dăng dung dẻ đi từ trong nhà ra. Yori khẽ trao cho Haruko cái nhìn thờ ơ chưa từng thấy, tay khoanh trước ngực, chân nhịp nhịp
thể hiện sự chờ đợi.
– Đợi tớ lâu không?? – Haruko vừa mở vừa hỏi
– Tớ đợi từ lúc 5 giờ đấy!!! – Yori lạnh lùng lên tiếng
– Hm… Bây giờ là… 6 giờ 30… Ôi, lâu thế cơ à?! Tớ xin lỗi…
Yori dường như không thèm để ý đến những gì Haruko nói, chỉ lạnh lùng đi đến xe, lấy trong cốp xe ra một cái mũ bảo hiểm màu hồng cực kì dễ
thương, ném cho nhỏ.
– Đi thôi!
– Yeahhhh! Vậy là tớ được đi moto rồi!!! – Haruko vui mừng leo lên xe, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Yori.
– Bỏ ra.
– Không ôm tớ té mất!
Yori khẽ thở dài. Người đi đường nhìn vào nhiều khi hiểu lầm hai người mất. Không nghĩ ngợi, cô phóng xe đi đến trường.
– Yori nè, hôm nay cậu sao vậy??!
– Bình thường.
– Kì nhỉ!? Tớ cứ thấy mặt cậu đỏ lên hoài à!!
– Đâu… đâu có…
– Hay là… Aki mới tỏ tình với cậu phải không??
“Kít….”
Chiếc xe đang phóng nhanh bỗng phanh gấp lại, làm hằn một vệt đen trên đường.
– Gì vậy?? – Haruko nói
– Cậu… im lặng xíu đi!
Nói rồi, Yori lại phóng vù đi, để lại một làn khói mù mịt phía sau.
Hoàn chương XX
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT