Bên phòng, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu đôi mắt không thể nào
giấu được sự đau khổ. Cánh cửa phòng được ai đó nhẹ nhàng mở ra, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng một người con gái tóc dài bước vào, cô khẽ vỗ vai hắn.
-Anh 2, anh đừng buồn không phải do anh đâu - Hân khuyên nhủ.
-Là do anh - hắn lại uống thêm một ngụm rượu.
-Anh đừng uống, nghỉ ngơi để có sức khoẻ tìm lại My và nói
cho nó biết tất cả - Hân giật lại chai rượu, nói như khuyên nhủ
-Nếu anh không làm được, anh không đáng để nó yêu. Mà
nếu nó chấp nhận em cũng không chấp nhận - thấy hắn không nói
cô lại tiếp tục, rồi mang theo chai rượu rời khỏi phòng hắn.
Hắn ngồi, vẻ mặt không chút sức sống, nhưng hiện lên sự đau
khổ. Tâm trí lại hiện lên những hình ảnh về nó. Anh suy đi
nghĩ lại rồi nghe lời Hân leo lên giường ngủ. Nằm một lát nhưng vẫn không ngủ được, anh đành lấy những viên thuốc ngủ bên
giường để không chế.
……
Bên trong một căn phòng mang
một sự ấm áp là một người con trai khắp người được che bởi
một sự lạnh lùng vốn phải dành cho những sát thủ. Bảo lo
lắng, suy nghĩ, những ngón tay cứ liên tục lướt trên bàn phím
làm một công việc gì đó.
-Thảo à, em đang ở đâu. Em có
sao không. Cầu mong cho em sẽ không sao - những ngón tay được
ngừng lại, Bảo cất giọng mang sự lo lắng khó giấu.
Cánh cửa gỗ được mở, ánh sáng chiếu vào
bên trong. Vẫn là những người đó, 3 ả bước vào trên tay nhỏ
Linh còn cầm một cây roi da có gai thoạt nhìn đã sợ. Chẳng
hiểu sao đang lúc nguy hiểm thế này mà cái bụng nó còn có
thể kêu réo biểu tình nói rằng "Mình đang đói". Mà nó không
biểu tình cũng không được vì chủ nhân của nó đã từ hôm qua
đến nay chỉ được ăn có một hộp cơm thì làm sao không thể nói.
Cả Thảo cũng giống nó.
Mấy ả kia, vừa nghe thấy tiếng
kêu ồm ộp của cái bụng bọn nó thì cười ầm lên không biết là
có ý chọc quê bọn nó hay là ý gì khác nữa. Sau khi cười hả
hê thì bọn ả mới chịu im. Linh giao roi gai trên tay cho Thơ đứng
kế bên rồi tiến lại gần nó.
- Thấy nơi này ổn chứ - cô ta nở một nụ cười tà mị, giọng điệu khinh miệt, chán ghét.
-Ổn ......hơn.......nơi........trước nhiều - câu trả lời chậm
chạp của nó như khiến ả tức giận nhưng không Linh không tức
giận ngược lại còn cười rất sản khoái.
-Rồi cô sẽ
biết nơi này ổn đến mức nào - từng chữ được Linh rít qua kẻ
răng nhưng cũng chẳng khiến sắc mặt nó biến đổi. Ở nó chỉ có vẻ thờ ơ như chẳng quan tâm đến sống chết của bản thân mình
nhưng trong tận sâu đáy mắt là sự lo lắng, nó thật sự đang lo
lắng cho đứa em bên cạnh mình.
-Cô hại tôi một lần không
đủ, hại hai lần khiến tôi chỉ còn nửa cái mạng bây giờ lại
muốn gì đây - nó chẳng băng khoăng hỏi luôn.
-Thật ra là vì....a........loại rắn rết độc vô cùng nên ta
không thể nào để bên cạnh nó, còn Linh ta cũng có thể xem là
đối thủ nhưng ta chắc nếu có chiến, ta chết cũng sẽ kéo theo
ả. Còn Kiều nếu lỡ ta chết coi như ta trả nợ một mạng cho cô,
không có duyên làm bạn thì không cưỡng cầu - nó nói một hơi.