Nó là ai chứ? Nó lách người sang một chút, cái tát của cô ta bị hụt, do lực quá mạnh nên người cũng không đứng vững được.
Sau một lúc nhờ 2 người kia đỡ thì cô mới đứng được đàng
hoàng, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nói:
-Cô nói vậy là có ý gì?
-Ý gì nhỉ? Tôi có ý gì đâu - nét mặt nó thay đổi liên tục hết bất ngờ rồi chẳng liên quan.
-Hay là có người có tật giật mình nhỉ? Bị từ chối như vậy mà
còn không biết nhục, nghĩ sao đi làm hồ ly tinh.. - nó không
biết sống cứ chọc ả.
Còn Thơ nghe nó nói bóng nói gió
nhưng cô cũng biết là nó đang nói mình , đang hào hứng là mặt
chưởi mình là hồ ly nhưng cũng cố gắng đè nén cảm xúc của
mình lại nếu không chẳng phải cô tự nhận mình là vậy sao.
-Được rồi, tôi sẽ cho cô ăn đòn dài dài để xem cô còn sức để nói
nữa không...- cô ta hừ lạnh rồi liếc sang nhìn Thảo.
-Được rồi, đi về - tiếng của ả Linh nói.
3 nhỏ bước ra cửa, nó nghe tiếng bước chân đã xa nên cũng thoải mái.
"Cũng mai là Thảo không sao? Nếu không mình biết nói sao với mẹ và
bác chứ...haizz" nó nghĩ rồi nhìn sang Thảo với ánh mắt có
lỗi.
-Vậy My và Thảo đã đi đâu, bị bắt cóc à - một suy nghĩ hiện lên
trong đầu Hân khiến cô không kìm được buột miệng nói ra.
-Cũng có thể
-Nếu trong thành phố không có, chắc lại giống lần trước ở những
nơi lân cận. Thôi chúng ta cứ tiếp tục đi tìm khi nào gặp thì
alô - Bảo lo lắng nói.
-Ừ. Đi - Hân, Hạo nói rồi Hân để xe ở đó qua đi cùng xe với Hạo.
Hắn nãy giờ chỉ như người vô hình, lẳng lặng lắng nghe chứ không
nói lời nào. Hắn cảm thấy chính do mình đã gây ra sự việc
ngày hôm nay nên lúc nào cũng cảm thấy có lỗi. Tất cả rời đi, hắn cũng từ từ chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT