-Nếu My biết được sự thật sẽ không buồn hay hận mầy đâu - Hạo cũng khuyên giải.
-Nếu không tìm có ở thành phố ở những nơi lân cận thì ở đâu? - Hân lên tiếng.
-…… - chỉ im lặng.
-2 hôm rồi chúng ta vẫn chưa tìm được, trong bang chúng ta rất
nhiều người cùng tìm kiếm mà vẫn chưa tìm được vậy phải làm
sao? - Hân lo lắng
-Hay chúng ta gọi Long giúp đỡ - nói rồi Bảo lấy điện thoại gọi cho Long.
-Em suy nghĩ kỹ rồi .... chúng ta sẽ chia ra 2 hướng, em và Hạo sẽ tìm cách định vị qua thiết bị nơi hai người kia đang ở. Con hai người, đầu tiên phải điều tra xác định ai là người có thể
động thủ với họ rồi từ đó tìm manh mối. OK,quyết định vậy
đi! -Hân nói ra toàn bộ ý kiến của mình.
-Ừ - đồng thanh rồi sau đó họ chia nhau cùng làm. Hân và Hạo nhanh chóng cầm
máy tính trên tay gõ liên tục, tiếng gõ "lách cách" không ngừng nghỉ ngược lại tốc độ ngày càng nhanh mang theo bao dự cảm
không lành của người gõ.
Bảo và hắn cũng rời khỏi nhà, điều đầu tiên hai người suy nghĩ đó là ai có ý muốn hại nó
và Thảo, sau đó là tìm kiếm thông tin. Cứ thế mà đi mà hỏi,
điều tra , ngay cả tất cả người trong trường hắn cũng điều tra.
20 phút sau nhìn lại, trong các hộp nhựa đã không chút gì mà
nói đúng hơn là chỉ còn xương. Hai người kia thì ngồi một bên
để uống nước. Nó thấy cơ thể đã ổn định và bớt đau nhứt
nhiều nên quay qua nhìn Thảo chớp mắt.
Hai người đứng dậy, nhẹ nhàng ra cánh cửa ngoài kia.
-Hai anh, có rảnh không vào em nhờ chút - nó làm giọng dịu dàng.
-Có gì thì nói đi - vẻ mặt không vui.
-Đừng giận, đừng giận! 2 anh vào rồi biết.
'Haha.. đúng là tiểu nhân mà ra vẻ. Các ngươi khó mà qua ải một mĩ
nhân như ta' - trong lúc hai tên kia bước vào, nó còn tranh thủ
tự sướng trong suy nghĩ một chút. Thảo kế bên nhéo nó một cái mới làm nó bình thường, miệng cũng hết cười.
-Bụp..Bụp
Hai thân hình to lớn ngã xuống nền đất.
-Em lấy đi - nó nói với Thảo.
-Dạ
Một lát sau, cánh cửa được đóng lại, nó và Thảo khoác trên mình
một bộ đồ đen, nón lưỡi trai được che gần nửa khuôn mặt. Nhìn
tụi nó bây giờ không biết có ai sẽ nhận ra là nam hay nữ không. Nhìn rất men nha. Tụi nó theo lối đi đi mãi rồi đến một nơi
chia ra 4 lối, nhìn đến nhìn lui nó cũng chẳng biết phải đi
lối nào.
-Chị lối nào bây giờ?
-Thôi mình đi đại đi!
Nói rồi nó và Thảo đi thẳng. Đi đi đi mãi, rồi lại gặp một nhóm
người canh gác, nó và Thảo dùng chiêu 'đánh lạc hướng' để
thuận lợi ra ngoài.
Sau khi ra được cái nhà giam kia, nó và Thảo nhanh chân chạy về phía một bụi cây lớn nấp vào.
-Nấp cẩn thận, nếu bây giờ mà đi thì bọn kia sẽ thấy không có cách thoát thân - nó quay qua Thảo nói nhỏ.
Những người trong căn nhà hoang đáng sợ đó vẫn chưa hề biết gì về
chuyện nó và Thảo đã trốn thoát rồi đến khi- Hai tên lúc nãy
bị bọn nó đánh ngất đi ta ngoài và liên tục hét lớn
-Bỏ trốn rồi, 2 người kia bỏ trốn rồi - vừa nói hai người vừa chạy ra đây hét âm ĩ.
Những tên khác nghe vậy thì chạy ra ngoài theo bọn hắn. Một tên trong đó vẫn bình tĩnh lấy điện thoại gọi điện cho Linh thông báo
về việc vừa xảy ra, sau đó lại quay sang nhìn hai tên kia.
-Đi tìm đi - tên gọi điện thoại hô lên, bọn kia vừa nghe vậy thì cuống quých lên đi tìm.
-Em hãy im lặng bọn chúng có vẻ đang muốn triệt đường sống của chúng ta. Em mau tìm cách thoát khỏi đây nhanh
-Nhưng còn chị....
-Chị không sao, em ra được thì gọi điện kêu ....mấy người kia...tới - chứ chị cũng......
Rồi cô ta kêu tôi hợp tác. Chỉ cần góp tiền là được. Lúc đầu tôi
cũng không đồng ý nhưng ba cô ta dùng thế lực xã hội đen ép ba
tôi rồi ba tôi đã đồng ý chi ra một số tiền. Sau đó, cô ta dần
khuyên tôi và tôi nghe theo vì.......
Mà thôi, cậu đi đi.
-Vậy bà đi với tôi - nó nói.
-Tôi không sao, yên tâm đi đi - Kiều nói rồi đẩy nó đi. Nó cũng vì vậy mà bước đi.
Truyện này vài cháp nữa sẽ kết thúc.
Sau đó moon sẽ tập trung viế́t truyện Tình Yêu và Thù Hận.