- Lần này tôi đến đây muốn thỉnh giáo tiền bối một chuyện.
Long Đằng uống Quỳnh Hoa Trà xong, nhẹ giọng lên tiếng.
- Nói đi.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu trả lời.
- Sau khi Thiên Đạo khôi phục cùng với lúc đầu có gì khác biệt?
Long Đằng suy nghĩ một chút rồi hỏii.
- Về sau người vẫn lạc ở nhân gian sẽ không tiến về Địa Phủ, chết là hết.
Trên thực thế những ngày này Diệp Hạo cũng không nhàn rỗi, một mực đều quan sát tin tức sau khi Thiên Đạo đại biến.
- Mà Âm Binh Địa Phủ cũng đồng dạng có thọ nguyên, bọn họ không có khả năng luân hồi trọng sinh làm người, chết là hết.
- Nếu nói như vậy Địa Phủ có thể làm loạn nhân gian hay không?
Long Đằng trầm giọng nói.
- Bởi vì hai giới không có lợi ích chung.
- Có khả năng này.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu.
Không thể luân hồi sẽ không thể trường sinh.
Vậy không bằng chinh chiến sát tràng.
- Thực lực Địa Phủ mạnh hơn không ít so với Nhân Gian giới chúng ta a.
Long Đằng có ý riêng nói.
- Ông cảm thấy nên làm gì?
Diệp Hạo nhìn qua hỏi Long Đằng.
- Chôn Địa Phủ.
Long Đằng sát khí bừng bừng nói ra.
- Cái này.
Trong mắt Diệp Hạo lộ vẻ suy tư.
Âm binh Địa Phủ cũng là sinhh mệnh a.
Hiện tại Địa Phủ cũng không hề làm loạn, nhưng bởi vì người ta có khả năng làm loạn nên ngay lập tức chôn giết Địa Phủ, điều này khó tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý a.
- Tôi đã đến Địa Phủ, thực lực Địa Phủ gấp mười lần so với chúng ta hiện giờ.
Long Đằng trịnh trọng nói.
- Mong tiền bối vì con cháu hậu đại mà chôn giết Địa Phủ.
- Chuyện này…ông để tôi ngẫm lại đã.
Diệp Hạo nghĩ một lát rồi khẽ thở dài.
Long Đằng thấy Diệp Hạo không muốn tiếp tục nói chuyện này nên dời đề tài.
- Tiền bối, hiện tại Địa Cầu nối liền với bao nhiêu Đại lục?
- Trên lý thuyết thì nối liền với 3000 Đại lục.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Nhưng lỗ sâu cũng không phải tìm kiếm dễ như vậy, cho nên trong thời gian ngắn không cần lo lắng.
- Cái này.
Trong mắt Long Đằng lộ ra thần sắc lo âu nồng đậm nói.
- Còn nữa, còn một việc liên quan đến ông.
Diệp Hạo nhìn Long Đằng nói.
- Chuyện gì?
Long Đằng sững sờ.
- Địa Tiên cần độ kiếp.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Mỗi 300 năm cần độ kiếp một lần.
- Độ kiếp?
Long Đằng biến sắc lặp lại.
- Không sai, độ kiếp, hết thảy cần độ cửu trọng kiếp, mà vượt qua cửu trọng kiếp sẽ lần nữa tụ thành Chân Tiên.
Diệp Hạo nhìn Long Đằng đang kích động nói tiếp.
- Lấy thực lực của ông hiện tại, vượt qua Cửu Trọng kiếp hẳn không có vấn đề, đến lúc đó ông hoàn toàn có cơ hội phi thăng lên Tiên Vực.
Diệp Hạo sở dĩ nói như vậy bởi vì Nguyên thần Long Đằng cao đến 9 trượng 3.
Nếu như thế thì việc độ cửu trọng kiếp hơn phân nửa không có vấn đề gì.
- Còn có tiền bối, Yêu Thú trong biển làm sao bây giờ?
- Yêu thú trong biển không được bao nhiêu con có huyết mạch cường đại, bởi vậy tôi ra tay giúp đỡ tìm kiếm cũng không có nhiều giá trị.
Diệp Hạo bình tĩnh đáp.
- Còn nữa, yêu thú trong biển cũng là một nhóm tài nguyên, chẳng lẽ ông muốn chuyện mổ gà lấy trứng?
- Thế nhưng nêú như vậy, người bình thường sẽ rất khó đặt chân ở hải vực a.
- Đông Phương Võ Giáo nuôi dưỡng 30 vạn học sinh, về sau còn sẽ bồi dưỡng hơn trăm vạn học sinh, ông cảm thấy bọn họ can tâm làm người tầm thường vô vị à?
Diệp Hạo khẽ thở dài.
- Hệ thống xã hội nên biến đổi theo thời đại a.
- Aiiii.
Long Đằng làm sao không hiểu loại chuyện này.
Dù thế nào, cao tầng cũng không thể ngăn cản chuyện này, nhưng theo việc 30 vạn học sinh ra khỏi cổng trường, hệ thống xã hội dĩ nhiên nhận lấy trùng kích.
Bởi vì đa phần 30 vạn học sinh này đều đi chiến đấu cùng Yêu Thú, có thể vẫn còn một vài học sinh gia nhập vào chính phủ hoặc hào môn quyền quý mà chẳng sợ chiến đấu cùng yêu thú, nguyên một đám quân hàm đều cao đến dọa người.
Tại sao?
Những học sinh này học tập rèn luyện sau 3 năm, tu vi kém nhất cũng đạt đến Tiên Thiên sơ kì.
Bởi vậy quân hàm của những học sinh kém cỏi nhất cũng đến Thượng Tá.
Thượng Tá nha!
Binh sĩ phổ thông cả một đời cũng chưua chắc có thể đạt được đến cấp bậc này đâu.
Mà bên trong nhóm học sinh còn có một bộ phận cầm quân hàm tới Tướng Quân.
Ngươi muốn người bình thường chỉ huy những học sinh này hả?
Khả năng sao?
Sự thật sao?
Theo lấy tích lũy chiến công, bọn họ tình nguyện bỏ quyền lợi trước mắt này à?
- Về phần quyền lợi người bình thường, ông nên tập trung thành lập một ngành để tiến hành bảo vệ.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Ngành này tôi cũng đã thành lập.
Long Đằng nhẹ gật đầu đáp.
- Trong đó người phụ trách Ma Đô chính là Trương Lan.
- Trương Lan?
Diệp Hạo khẽ giật mình.
- Công pháp Trương Lan tu luyện thuộc công pháp Tu Đạo, hơn nữa tu vi đã đạt đến Nguyên Anh tam chuyển.
Long Đằng nghiêm mặt nói.
Kì thật người phụ trách vốn để Thiều Hoa làm.
Thế nhưng sau khi đi đến Đông Phương Võ Giáo ông mới khiếp sợ phát hiện tu vi Trương Lan còn cao hơn nhiều so với Thiều Hoa.
Long Đằng hơi điều tra một phen mới ý thức được Trương Lan đến được như ngày hôm nay đều nhờ vào công lao của Diệp Hạo.
- Trương Lan cũng rất thích hợp.
Diệp Hạo ứng tiếng nói.
Sau đó Long Đằng lại thỉnh giáo Diệp Hạo vài vấn đề.
Diệp Hạo đều kiên nhẫn trả lời từng cái một.
Mà ngay lúc này, Đường Phiên Phiên cùng Thanh Thanh, Đường Đường lái xe về đến nhà.
Đương Phiên Phiên nhìn thấy Long Đằng rõ ràng sững sờ.
- Tiền bối.
Long Đằng suy nghĩ một chút vẫn xưng hô Đường Phiên Phiên hai chữ tiền bối.
Kì thật lấy tu vi Long Đằng không nên xưng hô như thế.
Nhưng ông lại hiểu rõ bản thân hiện tại thật không phải đối thủ của cô nàng.
Bởi vậy xưng hô một tiếng tiền bối cũng rất bình thường.
Đường Phiên Phiên cười cười đáp.
- Long cục trưởng, một tiếng tiền bối này của ông tôi nhận không nổi đâu.
- Tôi chỉ cảm thấy Đường đổng chứng đạo thành Tiên chỉ là chuyện sớm muộn.
Long Đằng lập tức thay đổi xưng hô với Đường Phiên Phiên.
Xưng hô Đường đổng cũng không phải xấu.
- Độ kiếp cũng tầm 2 tháng sau mới được.
Vượt qua Long Đằng dự kiến, Đường Phiên Phiên nói ra lời này.
- Nhanh như vậy?
Long Đằng giật mình hỏi lại.
- Trước đó do tu vi bị cấm, hiện tại cấm chế đã giải trừ, tu vi liên tục đột phá, cũng đã đến biên giới chứng đạo.
Đường Phiên Phiên nhẹ giọng giải thích.
- Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi xem lễ.
Long Đằng vội nói.
- Phiên Phiên độ kiếp đi hay không đều không quan trọng, lúc chúng tôi kết hôn ông mới cần phải đến.
Diệp Hạo cười nói.
- Hai người muốn kết hôn?
Long Đằng khẽ giật mình, chợt nhớ ra.
- Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến uống rượu mừng.
- Thời gian dự tính là ngày ba tháng ba.
Diệp Hạo nhìn Long Đằng nói.
Đường Phiên Phiên nhìn về phía Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy nồng đậm tình ý.
Ước hẹn ba năm!
Trước đó Diệp Hạo cũng đã nói 3 năm sau sẽ lấy Đường Phiên Phiên làm vợ.
Hiện tại hắn quả nhiên thực hiện lời hứa bản thân.
Ngày ba tháng ba, Long Sĩ Đầu.
Trong lòng Long Đằng cũng đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho hai người.
Hai đại Chân Tiên kết hôn ở Địa Cầu, có thể nói chuyện vui vạn năm chưa từng có a.
Long trọng cỡ nào cũng không hề quá đáng.
Long Đằng cơm nước xong xuôi vội vả rời đi chuẩn bị lễ vật.
Về chuyện này Tu Đạo giới đều không hề truyền tin tức ra ngoài.
Nói cách khác rất có thể bản thân chính là người đầu tiên biết tin.
Bởi vậy chính mình còn cần phải chuẩn bị một phần hậu lễ.
Không nghĩ Long Đằng đang làm lớn chuyện.
Ông ta rất rõ, lấy nội tình Diệp Hạo dù đến Tiên Vực cũng có thể nhanh chóng quật khởi, mà tương lai mình đến Tiên Vực cũng có thể phải dựa vào hắn.
Ông ta phải trải đường trước cho mình a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT