Từ khi Phó Hiệu Trưởng thứ ba Diêu Vĩ Phong bị Đặc Sứ sa thải, Quân Bộ lại phái một vị Đại Lão đến đây.
Phía trên muốn sự cân bằng. Bởi vậy tuyệt đối không cho phép một nhà cục Võ Đạo độc đại.
Vị Phó Hiệu Trưởng này vừa tới đã nghĩ cách tiến hành áp chế.
Đinh Ngân cũng là một Phó Hiệu Trưởng khác.
Nghe Đinh Ngân tự thuật, sắc mặt Phó Hiệu Trưởng thứ ba trầm xuống, hỏi
- Ông có chắc không?
- Tôi chắc chắn.
Đinh Ngân trầm giọng đáp.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy hai người nói nhỏ, Thiều Hoa hỏi.
- Chưa có phê chuẩn, Trương Lan đã tự ý rời khỏi trường học.
Phó Hiệu Trưởng thứ ba trầm giọng nói.
- Cái gì?
Thiều Hoa khẽ giật mình.
Cô nàng rất rõ ràng, bản thân không có phê chuẩn cho Trương Lan, bởi vì hai ngày nay, bọn họ đều không ở trường học.
- Các người đã phê chuẩn cho Trương Lan?
Ánh mắt Phó Hiệu Trưởng thứ hai lóe lên, hỏi.
Kỳ thật, từ lúc Diệp Hạo xuất thủ, Quân Bộ đã bị cục Võ Đạo áp chế. Dù Phó Hiệu Trưởng thứ ba hay Phó Hiệu Trưởng thứ hai cũng muốn cải biến cục diện này. Mà lần này lại là một cơ hội tốt.
Thiều Hoa trầm mặc.
Âu Dương Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
- Trương Lan đã tự ý rời khỏi trường học.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai phán một câu đã định tội Trương Lan.
- Đinh Ngân, gọi điện thoại cho Trương Lan, bảo cô ta lập tức trở về trường học.
- Hồi trường học.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai tiếp lời.
Thiều Hoa rất sốt ruột. Nhưng lúc này, nàng không có khả năng báo cho Trương Lan, bởi vì Phó Hiệu Trưởng thứ hai một mực nhìn chằm chằm nàng a.
Về phần toàn bộ hành động Âu Dương Hoa, cũng bị Phó Hiệu Trưởng thứ ba để ý. Khác với sự lo lắng của Thiều Hoa, Âu Dương Hoa lại bình chân như vại. Bởi vì ông ta biết rõ thân phận Diệp Hạo. Dù hai người này cứ tiếp tục nhảy nhót lại như thế nào?
...
Sau khi tiếp điện thoại Đinh Ngân, Trương Lan rất ngạc nhiên.
Diệp Hạo cười hỏi
- Trường học tìm cô làm gì?
- Muốn hỏi tội tôi.
Trương Lan trừng mắt nhìn Diệp Hạo, nói
- Anh nghĩ, tôi nên làm gì?
- Hỏi tội cô?
Sắc mặt Lãnh Tuyết đại biến
- Không đến mức đó chứ?
- Quân Bộ vẫn luôn tìm một cái cớ, thật vất vả mới có cơ hội, bởi vậy bọn họ sao có thể buông tha chứ?
Trương Lan nhìn Lãnh Tuyết, nói
- Hiện tại, chắc chắn có trận đại chiến đang chờ tôi đấy.
- Chắc phải giết gà dọa khỉ.
Diệp Hạo ha ha cười nói
- Diệp Hạo, giờ này cậu còn cười được à?
Nhìn thấy Diệp Hạo không tim không phổi cười, Lãnh Tuyết không khỏi gấp.
- Bởi vì Trương Lan sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Tại sao cậu khẳng định như thế?
- Bởi vì Trương Lan không làm trái quy tắc?
- Nhưng trong tay Trương Lan lại không có phê chuẩn?
- Đi theo tôi, cần gì phê chuẩn?
- Tại sao đi theo cậu không cần phê chuẩn?
- Cô sẽ biết sớm thôi.
Diệp Hạo đứng lên
- Ăn uống no đủ chưa? Chúng ta trở về trường học nào.
...
Thiều Hoa đã đánh giá thấp quyết tâm Quân Bộ.
Sau khi Phó Hiệu Trưởng thứ hai cùng Phó Hiệu Trưởng thứ ba trở lại Đông Phương Võ Giáo, đã gọi toàn bộ Đạo Sư trong trường tới sảnh báo cáo.
Những Đạo Sư này không biết vì sao trường học muốn làm lớn như vậy?
Bốn vị Hiệu Trưởng ngồi trên giảng đài, Không ai nói câu nào.
Từng giây trôi qua, Đạo Sư bên trong Hội Trường mới ý thức được, chuyện hôm nay không đơn giản.
Ngay lúc này, một đạo thân ảnh đẩy ra cửa lớn sảnh báo cáo đi vào.
Nhìn thấy thân ảnh này, Phó Hiệu Trưởng thứ hai mở miệng nói
- Trương Lan, lên đây.
Sắc mặt Trương Lan bình tĩnh đi lên giảng đài.
- Mục Hiệu Trưởng, có chuyện gì?
- Trương Lan, trước đó tôi đã ban bố, rời khỏi trường học nhất định phải có lãnh đạo trường học phê chuẩn, cô biết chuyện này chứ?
Phó Hiệu Trưởng thứ hai trầm giọng hỏi.
- Biết rõ.
Trương Lan không mảy may chần chờ, nói ra.
- Đã biết rõ, sao cô còn cố vi phạm?
Ánh mắt Phó Hiệu Trưởng thứ hai lóe ra hàn quang nhàn nhạt, nói.
Nghe vậy, khóe miệng Trương Lan lộ ra một nụ cười lạnh
- Mục Hiệu Trưởng, ông bày ra trận lớn như vậy, không phải vì muốn hỏi tội tôi chứ?
- Trương Lan, cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi?
Phó Hiệu Trưởng thứ hai nghiêm nghị nói.
- Thứ nhất, tôi không hiểu, biết rõ còn cố vi phạm trong miệng ông là gì?
Trương Lan lườm Phó Hiệu Trưởng thứ hai một cái, nói.
- Trương Lan.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai không ngờ, đã đến tình trạng này Trương Lan còn nói ra lời như vậy
- Tôi hỏi cô, trước đó cô có rời khỏi Đông Phương Võ Giáo không?
- Có
- Vậy cô có phê chuẩn không?
Không đợi Trương Lan trả lời, Phó Hiệu Trưởng thứ hai nói tiếp
- Bốn vị Hiệu Trưởng chúng ta đều đi gặp Thánh Nữ Tây Âu, bởi vậy cô không có cơ hội lấy được phê chuẩn.
- Ông nói không sai, trong tay tôi không có phê chuẩn.
- Trương Lan, cô rốt cục cũng thừa nhận.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai nắm chắc thắng lợi trong tay, nói
- Công nhiên vi phạm quy củ trường học, Trương Lan, cô đã biết tội chưa?
- Có tội gì?
Trương Lan giễu cợt nhìn Phó Hiệu Trưởng thứ hai
- Rời khỏi trường học không có phê chuẩn, ông đã muốn hỏi tội tôi?
- Trương Lan, cô dám xem thường tôi?
Phó Hiệu Trưởng thứ hai giận dữ.
Trương Lan cười cười
- Tôi biết Quân Bộ các ông muốn đánh một trận gỡ gạt mặt mũi, nhưng cũng không đến mức vì đối phó tôi mà bày trận lớn như vậy chứ?
- Trương Lan, cô đừng nói sang chuyện khác.
Lúc này, Phó Hiệu Trưởng thứ ba trầm giọng nói.
- Cho tới bây giờ, tôi không nghĩ sẽ nói tới chuyện khác, cũng không cần nói sang chuyện khác.
Trương Lan bình tĩnh, nói
- Tôi đi ra ngoài không những không có Tứ Đại Hiệu Trưởng phê chuẩn, tôi còn mang theo Học Viên Lãnh Tuyết ra ngoài.
Toàn trường xôn xao.
Một mình Đạo Sư đi ra ngoài vốn đã nhận trừng phạt, lại càng không cần phải nói Đạo Sư còn mang theo Học Viên ra cửa.
Phải biết, trường học không hề hay biết Trương Lan còn mang theo Học Viên đi ra ngoài. Tại sao Trương Lan nói ra điểm ấy trước mặt mọi người chứ?
Tội lỗi Trương Lan không những tăng thêm, hơn nữa còn hủy tư cách Học Viên Lãnh Tuyết.
- Trương Lan, một mình mang Học Viên đi ra ngoài, tội thêm một bậc.
Trong mắt Phó Hiệu Trưởng thứ hai tràn đầy vẻ băng lãnh nói
- Tôi đề nghị phế tu vi Trương Lan, trục xuất khỏi trường học.
- Ông phế hộ tôi cái?
Phó Hiệu Trưởng thứ hai vừa nói xong, một đạo thân ảnh đẩy cửa lớn tiến vào.
- Phó Hiệu Trưởng thứ nhất.
- Diệp Hiệu Trưởng.
- Diệp Hiệu Trưởng đã lâu không xuất hiện.
- Diệp Hiệu Trưởng vẫn soái ca a
Sự xuất hiện của Diệp Hạo khiến trong lòng Phó Hiệu Trưởng thứ ba cùng Phó Hiệu Trưởng thứ hai đều trầm xuống.
- Hai ông có bị ngớ không?
Diệp Hạo chỉ Phó Hiệu Trưởng thứ hai cùng Phó Hiệu Trưởng thứ ba, nói
- Các ông dám vấn tội Trương Lan, chẳng lẽ trước đó không biết xem camera giám sát hoặc hỏi người phụ trách cửa ra vào trường học sao?
- Diệp Hiệu Trưởng, chú ý ngôn từ của cậu.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai lạnh lùng nói.
- Tôi muốn hỏi ông, tôi mang Trương Lan và Lãnh Tuyết ra ngoài có cần ông phê chuẩn à?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Phó Hiệu Trưởng thứ hai
- Còn nữa, ông có ý thức được ông chỉ đứng thứ ba trong trường không?
- Cái gì?
Phó Hiệu Trưởng thứ hai khẽ giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT