Khi nói câu này, Diệp Hạo đã đi lên giảng đài, sau đó gõ bàn một cái, nói
- Vị trí này của tôi.
Sắc mặt Phó Hiệu Trưởng thứ hai trở nên tái nhợt. Nhưng ông ta vẫn ngoan ngoãn trả lại vị trí cho Diệp Hạo. Bởi vì đây là Quy Tắc.
Kỳ thật, Phó Hiệu Trưởng thứ hai là người đề ra Quy Tắc, nếu ông ta không tuân thủ thì ai sẽ tuân thủ nữa?
Diệp Hạo ngồi xuống, bình tĩnh, nói
- Mang học sinh phụ trách hôm nay tới.
Lúc này, một Đạo Sư rời đi.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai cùng Phó Hiệu Trưởng thứ ba liếc nhìn nhau, trong lòng đều có một loại dự cảm không tốt.
Không lâu sau, bốn học sinh phụ trách ra đã được điều đến đây.
Diệp Hạo đang chuẩn bị đặt câu hỏi, Phó Hiệu Trưởng thứ hai đã hỏi trước
- Tôi sẽ hỏi các cậu một vấn đề, nếu ai dám nói dối, nhẹ thì giam lại, nặng thì phế tu vi.
Lời Phó Hiệu Trưởng thứ hai khiến sắc mặt mấy học sinh cũng thay đổi.
- Hôm nay, các cậu có nhìn thấy Trương Lan rời khỏi trường không?
- Có, Trương Đạo Sư cùng Diệp Hiệu Trưởng ra ngoài.
Lúc này, một học sinh nói ra
- Lúc ấy, tôi phụ trách kiểm tra.
- Cậu có chắc không?
- Tôi chắc.
Học sinh kia trầm giọng nói
- Cửa ra vào đều có camera giám sát, ai dám nói láo chuyện này chứ?
- Lúc ấy, Diệp Hiệu Trưởng tự mình lái xe.
- Chúng tôi đều thấy được.
- Diệp Hiệu Trưởng còn chào hỏi chúng tôi đấy.
Mấy học sinh còn lại nhao nhao nói ra.
Đạo Sư Toàn trường đều xì xào bàn tán lên.
Hố cmnr!
Phó Hiệu Trưởng thứ hai và Phó Hiệu Trưởng thứ ba tự tạo cho mình một cái hố rồi.
Trương Lan đi theo Diệp Hạo ra ngoài. Chẳng lẽ còn cần phê chuẩn?
Nói đùa!
- Đi xuống đi.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai phất phất tay, chán nản ngồi vị trí bên trên.
Diệp Hạo lườm Phó Hiệu Trưởng thứ hai, nói
- Mục Hiệu Trưởng, Đạo Sư ra ngoài cần phê chuẩn, quy định này do ông đặt ra à?
- Đúng vậy.
- Bất luận quy định gì cũng phải có nhân tính.
Diệp Hạo thản nhiên, nói
- Quy định này hẳn nên vứt bỏ.
- Tôi lập ra quy định này, đã được Thiều Hiệu Trưởng tán thành.
Phó Hiệu Trưởng thứ hai trầm giọng nói.
- Thiều Hiệu Trưởng, cô cảm thấy quy định này có nhân tính à?
Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa, nói ra.
- Chức trách của Đạo Sư là giáo thư dục nhân, cả ngày xin phép nghỉ thì còn ra thể thống gì?
Thiều Hoa bình tĩnh nói.
- Thiều Hiệu Trưởng, lời cô không đúng rồi.
Ngoài dự đoán toàn trường, Âu Dương Hoa mở miệng.
- Giáo thư dục nhân cố nhiên là chức trách của bọn họ, nhưng bản thân họ cũng có sinh hoạt cá nhân chứ. Các người không chút lưu tình tước đoạt, có quá mức không?
Tình huống như thế nào? Toàn trường đều có cảm giác mộng bức! Không phải Âu Dương Hoa vẫn luôn đi theo Thiều Hoa sao? Sao bây giờ ông ta lại phản đối nàng dưới ánh mắt mọi người chứ?
Ngay cả Thiều Hoa cũng không ngờ, Âu Dương Hoa sẽ phản bác mình. Chợt ánh mắt nàng rơi trên người Diệp Hạo.
Âu Dương Hoa không dễ dàng phát biểu ý kiến bản thân, nhưng bây giờ lại giương cờ ủng hộ Diệp Hạo, chẳng lẽ ông ta đã bị mua chuộc?
- Chuyện này đã được quyết định, không cho phép sửa đổi.
Thiều Hoa suy nghĩ một chút, rồi kiên định nói ra.
Diệp Hạo thất vọng nhìn Thiều Hoa, lắc đầu nói.
- Cô đã bị quyền thế che mất phương hướng.
- Cậu nói cái gì?
Thiều Hoa tức giận vỗ bàn một cái.
Diệp Hạo đang nói lời này trước mặt Đạo Sư toàn trường a. Hắn rõ ràng không cho cô nàng chút mặt mũi nào.
Kỳ thật, Thiều Hoa có tâm tư này cũng bình thường. Bởi vì cô nàng vaf Âu Dương Hoa duy trì Đông Phương Võ Giáo có thể áp chế Phó Hiệu Trưởng thứ hai vaf Phó Hiệu Trưởng thứ ba một chút, nhưng hiện tại Âu Dương Hoa lại đứng về phía Diệp Hạo, nếu không bày ra một chút uy quyền, Đông Phương Võ Giáo còn để ý địa vị của cô nàng không?
- Tôi chỉ muốn hỏi, mọi người có phản đối quy định này không? Nếu phản đối, nói ý kiến của mọi người cho ba người ngồi không ăn bám này nghe.
- Phản đối.
Trương Lan là người đầu tiên nói ra. Lời nàng nói khiến Thiều Hoa choáng váng. Thiều Hoa không ngờ người từng được mình diều dắt, ngay lúc này lại chọc mình một đao.
- Phản đối.
- Phản đối.
- Phản đối.
Âm thanh như thủy triều vang dội toàn bộ Hội Trường.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thiều Hoa, Phó Hiệu Trưởng thứ hai, Phó Hiệu Trưởng thứ ba đều trở nên khó coi. Cái này là đánh đùng đùng vào mặt bọn họ a!
- Nhìn thấy không?
Dù trong tiếng hô trùng điệp, âm thanh Diệp Hạo vẫn rõ ràng vang vọng toàn trường
- Đây là dân ý, mấy người nghịch dân ý, tự mình chui đầu vào rọ.
- Diệp Hạo.
Sắc mặt Phó Hiệu Trưởng thứ hai âm trầm sắp nhỏ nước
- Cậu muốn tạo phản sao?
- Xéo đi.
Diệp Hạo không khách khí chút nào
- Chư vị Đạo Sư, đến bây giờ ba người này vẫn kiên trì quan điểm của mình, tôi đề nghị chư vị theo tôi đi cầu kiến Đặc Sứ đại nhân, tôi tin Đặc Sứ đại nhân sẽ làm chủ cho chúng ta.
Lời Diệp Hạo vừa ra, hơn tám thành Đạo Sư toàn trường đứng lên. Thiều Hoa nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô nàng lộ vẻ không cam lòng.
Thiều Hoa rõ ràng dù chuyện này như thế nào, cũng không thể kinh động đến Đặc Sứ. Bởi vì phía trên còn đang chú ý Đông Phương Võ Giáo. Nếu làm lớn chuyện, bản thân nàng không có chỗ tốt nào.
- Diệp Hạo.
Âm thanh Thiều Hoa vang lên ầm ầm
- Cậu thắng rồi.
Lúc này, Diệp Hạo ngừng bước chân.
- Từ bây giờ, Quy Tắc do Phó Hiệu Trưởng thứ hai ban bố sẽ được bỏ đi.
Thiều Hoa khổ sở nói.
Toàn bộ Đạo Sư trong Hội Trường tức khắc hưng phấn la lên.
- Vạn tuế.
- Diệp Hiệu Trưởng vạn tuế.
- Diệp Hiệu Trưởng tốt lắm.
- Hiệu Trưởng chân chính có trách nhiệm a.
- Đông Phương Võ Giáo thật may mắn khi có Diệp Hiệu Trưởng.
- Lúc đầu, tôi đã chuẩn bị từ chức.
Đám người Thiều Hoa thấy những Đạo Sư này ca công tụng đức của Diệp Hạo, trong lòng bọn họ càng thêm không thoải mái.
Nếu lúc trước, Diệp Hạo trừng trị học sinh bắt nạt kẻ yếu được đại bộ phận học sinh tôn trọng, thì bây giờ, Diệp Hạo lại được tuyệt đại bộ phận Đạo Sư toàn trường ủng hộ.
Còn danh dự bản thân nàng, Phó Hiệu Trưởng thứ hai, Phó Hiệu Trưởng thứ ba đã bị đả kích to lớn.
- Thiều Hoa, cô sai rồi.
Diệp Hạo cất cao giọng, nói
- Cho tới bây giờ, tôi không hề có hứng thú đối với quyền thế ở Đông Phương Võ Giáo, bởi vậy cô không cần lo lắng tôi sẽ thay thế cô, nói câu không khách khí, tôi không hứng thú thay thế cô, tôi sở dĩ đứng ra bởi vì mấy người làm quá mức.
- Thân ở cao vị, nếu không thể cân nhắc vì hạ vị giả, vậy hãy nhanh chóng nhường vị trí mấy người đi.
Diệp Hạo nói xong, quay người rời khỏi Hội Trường.
Thiều Hoa tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Diệp Hạo vẫn như cũ đánh vào mặt nàng a.
Lúc này, Âu Dương Hoa cũng đứng lên, không chào hỏi Thiều Hoa mà xoay người rời đi.
Đột nhiên, Thiều Hoa có cảm giác người cô đơn.
Vì sao lại như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòngThiều Hoa đột nhiên dâng lên một tia hối hận. Sao Bản thân lúc trước lại giới thiệu Diệp Hạo đến Đông Phương Võ Giáo chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT