Tiếng nói Thánh Nữ vừa dứt, một cỗ lực lượng ẩn nấp trong nội thể nàng bùng phát lan tràn về bốn phía, Thánh Quang cuồn cuộn như nước làm Thánh Nữ trông như tiên tử trên chín tầng trời.
Vô Nha Tử nhìn tu vi của Thánh Nữ không ngừng tăng lên trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bất quá cũng chỉ kinh ngạc mà thôi.
- Nội tình của ngươi đây sao?
Vô Nha Tử hất tay áo lên không gian bốn phía Thánh Nữ vỡ nát, sau đó nột lực lượng kinh khủng tràn vào người Thánh Nữ, cỗ lực lượng này vô cùng thần bí, không những cầm giữ tu vi mà còn giữ cả Nhục Thân nàng.
Hỗn Độn.
Thánh Nữ cảm thấy bản thân như rơi vào trong Hỗn Độn.
Không có Nhật Nguyệt, không có Càn Khôn.
- Thánh Nữ Điện Hạ đâu rồi?
Tám vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ chỉ thấy Vô Nha Tử phất ống tay áo lên, Thánh Nữ đã biến mất không thấy gì nữa, mặc cho bọn họ dùng Thần Niệm kiểm tra cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào.
- Các ngươi đang chất vấn ta?
Ánh mắt Vô Nha Tử nặng nề nhìn lên người bọn họ nói.
Tám vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ câm như hến.
Giờ khắc này lòng kiêu ngạo của bọn họ đã biến mất sạch.
Bọn họ rốt cục hiểu rõ tại sao tên nam tử bình thường kia được ví như Thần, Đông Phương Võ Giáo lại giữ kín như bưng.
Quốc gia này quá kinh khủng.
Ai có thể nghĩ một tên canh cổng cũng kinh khủng như vậy?
Tu sĩ.
Năng lực của Tu Sĩ mạnh như thế sao?
Vô Nha Tử nhìn tám vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ không đáp lại nhưng trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
- Không thú vị.
Sau đó Vô Nha Tử phất ống tay áo lên lần nữa, Thánh Nữ mặc thánh bào màu trắng chật vật xuất hiện giữa không trung.
Sắc mặt nàng trắng bệch, thần sắc cực kì bất an.
Đợi nàng nhìn xung quanh một cái, hồi lâu mới thích ứng lại.
- Tiền bối, ta vừa rồi có chút đắc tội, xin tiền bối đừng để trong lòng.
Thánh Nữ cung kính hướng về Vô Nha Tử hành lễ nói.
- Từ lúc nào mà Tu Sĩ của Quang Minh Thánh Đường có thể đặt chân đến Hoa Hạ ta rồi.
Vô Nha Tử nói đến đây thần sắc bất thiện nhìn đám người Trương Sơ.
Trương Sơ lộ ra vẻ kích động, hắn chỉnh sửa quần áo một chút rồi theo Vô Nha Tử rời đi.
Mà những người ngoài cửa lúc đó không ai dám xông loạn, kể cả Thánh Nữ.
Vô Nha Tử mang Trương Sơ đi tới trước mặt một gian phòng, bên trong vang lên tiếng nói nhàn nhạt.
- Trương Sơ vào đi.
Trương Sơ nghiêm nghị đẩy cửa vào.
- Tiền bối.
Lúc Trương Sơ nhìn thấy thân ảnh trong làn sương vội nói.
Diệp Hạo quay người nhìn Trương Sơ một cái nói.
- Thiên Nhân cảnh trung kỳ, tiến bộ cũng không tệ lắm.
- Lúc đầu ta coi Thiên Nhân Cảnh trung kỳ có thể trấn áp mọi thứ, nhưng hiện tại mới phát hiện Thiên Nhân Cảnh căn bản không là gì cả.
Trương Sơ cười khổ nói.
Trương Sơ có ý nghĩ này cũng bình thường.
Lúc Trương Sơ đến Thiên Nhân Cảnh đã muốn tiêu diệt Võ Đạo Tông Môn, thế nhưng lúc động thủ mới phát hiện Thiên Nhân Cảnh tồn tại không ít, mà Võ Đạo Đệ Nhất Tông Môn Ma Tông còn có cả tồn tại Thành Anh Cảnh.
- Nếu ngươi muốn ta hiện tại có thể tăng ngươi đến Thành Anh cảnh.
Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.
- Thật sao?
Trương Sơ trong lòng nhảy một cái hỏi lại.
- Thật.
Diệp Hạo gật đầu.
Trương Sơ lại trầm mặt xuống, chốc lát mới hỏi:
- Vậy có ảnh hưởng căn cơ ta không?
- Dựa theo tu vi tăng tiến mà có ảnh hưởng nhất định đến căn cơ của ngươi.
- Vậy tôi muốn tăng lên từ từ thôi.
Trương Sơ lúc này nói.
Diệp Hạo khen ngợi gật đầu nói:
- Ngươi có suy nghĩ này làm ta rất an tâm.
Vừa mới nói xong Diệp Hạo búng ngón tay ra một sợi tiên huyết tràn vào thể nội Trương Sơ.
Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ.
Chỉ trong khoảnh khắc Tiên Huyết Chi Lực đã giúp Trương Sơ tăng lên đến Thiên Nhân Cảnh hậu kỳ.
Không qua bao lâu thời gian tu vi của Trương Sơ đã đạt đến Kim Đan nhất chuyển.
Kim Đan Nhị Chuyển.
Kim Đan Tam Chuyển.
Lúc này Diệp Hạo mới thu sợi Tiên Huyết kia lại.
- Ta có thể tăng tu vi của ngươi đến Ngũ Chuyển, nhưng để ngươi có thể đi đến Lục Chuyển nên dừng lại ở đây.
Diệp Hạo nhìn Trương Sơ nói.
- Thời gian tiếp theo ngươi nên rèn luyện vững chắc cảnh giới.
Vừa nói xong Diệp Hạo đưa cho Trương Sơ một Ngộ Đạo Diệp.
- Lúc ngộ đạo hãy áp lá này vào mi tâm, nó có thể giúp ngươi đi đến Lục Chuyển.
- Đa tạ tiền bối.
Trương Sơ thu Ngộ Đạo Diệp.
- Đi đi.
Diệp Hạo phất phất tay.
Đám người Thánh Nữ đều đang chờ trước cửa Bồng Lai Hội Sở.
Không qua bao nhiêu thời gian Trương Sơ đã đi ra.
Trương Sơ thi lễ với Vô Nha Tử một cái sau đó đi tới trước mặt Thánh Nữ nói:
- Ngươi còn muốn mạnh mẽ xông vào Bồng Lai Hội Sở sao?
Nghe vậy Thánh Nữ tức khắc giật mình.
Xông?
Xông cái đầu ngươi a!
- Không có chuyện đó.
Thánh Nữ vội vàng trả lời.
- Nếu không định xông vào thì ngươi nên làm gì thì làm đi thôi.
Trương Sơ lần nữa nhìn Thánh Nữ hắn ý thức được thực lực hai bên đã sàn sàn nhau.
Thánh Nữ cũng khẽ giật mình.
Nàng không hiểu tại sao mới trải qua vài phút ngắn ngủi mà Trương Sơ đã dám nói chuyện như vậy với mình.
Mà lúc Thánh Nữ dò xét tu vi của Trương Sơ, trong mắt lộ vẻ khó tin.
- Tu vi ngươi.
Trương Sơ nhìn về phía Thiều Hoa nói.
- Thiều Hoa, tiếp đãi Thánh Nữ giao cho ngươi.
- Vâng.
Thiều Hoa vội vàng nói.
Tiếp đó Trương Sơ vội vả rời đi.
Thánh Nữ nhìn chằm chằm Bồng Lai Hội Sở, trong mắt dày đặc hứng thú.
Nàng không biết tại sao trong thời gian ngắn Trương Sơ ở bên trong lại có thể tăng tu vi đến ngang hàng bản thân.
Trầm Ngâm một chút Thánh Nữ lần nữa bước tới trước cánh cửa hình răng cưa.
- Tiền bối, ta có việc rất quan trọng cần nói với Công Tử nhà ngài.
Vô Nha Tử chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế mây, con mắt cũng không mở ra.
Thánh Nữ nhìn thấy như vậy cắn cắn bờ môi đỏ thẫm của mình, cuối cùng nàng vẫn phải quay lại chỗ Thủ Hộ Kỵ Sĩ của mình.
Vô Nha Tử rõ ràng không muốn trả lời.
Nếu nàng lại nói chuyện không thức thời, khó tránh khỏi Vô Nha Tử sẽ giáo huấn nàng.
- Thiều Hiệu Trưởng, chúng tôi có thể đi tham quan Đông Phương Võ Giáo của ngài một chút không?
- Có thể.
Thiều Hoa gật đầu.
Cái này vốn là hành trình định sẵn của Thánh Nữ.
Sự việc này không có gì tốt để giữ bí mật.
Sau đó Thiều Hoa dẫn đám người Thánh Nữ đến Khách Sạn Bồng Lai, mà Thiều Hoa hay Thánh Nữ, người nào cũng không nhắc đến việc vị Thủ Hộ Kỵ Sĩ bị Vô Nha Tử đánh chết kia, giống như việc này chưa từng phát sinh.
Sau khi thu xếp tốt cho đám người Thánh Nữ, Thiều Hoa cùng ba vị Phó Hiệu Trưởng chuẩn bị trở về trường học thì một Đạo Sư vội vàng chạy tới.
- Đinh Ngân, cậu đến đây làm cái gì?
Hiệu Trưởng thứ 3 khẽ giật mình hỏi.
Đinh Ngân tiến lên mấy bước ghé sát tai Hiệu Trưởng thứ ba nói hai câu.
Trương Lan rời đi rồi, xin ngài cho chỉ thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT