Diệp Chí Dân thấy Diệp Chí Quốc đến sắc mặt lại hơi biến đổi.
Mà lúc này người trung niên bên cạnh Diệp Chí Dân chỉ Diệp Chí Quốc nói.
- Chí Dân, Diệp Chí Quốc là em trai của ông.
- Không phải, không phải.
Diệp Chí Dân vội nói:
- Tôi làm sao có quan hệ với hắn chứ? Chỉ do tên của chúng tôi gần giống nhau thôi.
- Vậy hắn tại sao gọi ông là anh hai?
Trung niên nghi ngờ hỏi.
- Còn không phải muốn trèo cao?
Diệp Chí Dân nói đến đây đánh mắt cho Diệp Chí Quốc một cái nói tiếp:
- Tôi đã sớm nói với cậỏioif, giữa chúng ta không cos quan hệ, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện cáo mượn oai hùm.
Diệp Chí Quốc thế nào cũng không hiểu ý tứ trong mắt Diệp Chí Dân.
Hắn kêu mình phối hợp!
Diệp Chí Quốc không khỏi vì đó mà cảm thấy một trận đau xót trong lòng.
Trong lúc sự nghiệp của mình như mặt trời giữa ban trưa, một nhà Diệp Đống Chi còn qua cùng ăn tết, chưa đến mấy ngày truyền ra tin tức hắn đắc tội với một lãnh đạo thành phố, kết quả thấy rõ, Diệp Đống Chi biệt vô âm tính, tìm mãi cũng chẳng thấy đâu.
Hiện tại nhìn phản ứng của Diệp Chí Dân, ông rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Nếu nhà Diệp Đống Chi nhận mình, chẳng phải tự rước họa vào thân hay sao?
- Anh nói đúng, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, do tôi với cao.
Diệp Chí Quốc nói xong xoay người rời đi, mà lúc này một tia lưu luyến trong lòng cũng tiêu tan theo.
- Tiểu Mã, chúng ta đi.
Diệp Chí Quốc nói với Tiểu Mã một cái rồi đi ra ngoài hội trườòa.
Tiểu Mã không hiểu tại sao ông chủ mình lại muốn rời đi?
Bất quá cậu ta vẫn theo Diệp Chí Quốc rời đi.
Mà lúc Diệp Chí Quốc rời đi lại không biết, một đạo ánh mắt đều luôn âm thầm chú ý tới ông.
Diệp nghị viên, cậu nhìn cái gì thế?
Phụ trách lần hội nghị này, Trương Phó Tỉnh Trưởng hỏi.
Hoa Hạ Nhất Phẩm Đại Quan có thể xưng là nghị viên, mà mỗi nghị viên đều có năng lực tham gia các hội nghị cấp cao, có thể nói cho dù một Đại Tướng nơi biên cương cũng chỉ đến Nhất Phẩm thôi.
- Tôi cần Trương Tỉnh Trưởng giúp một việc.
- Diệp nghị viên, cậu nói giỡn hoài, có việc gì cứ nói thẳng.
Trương Phó Tỉnh Trưởng vội vàng đáp lời.
Trương Phó Tỉnh Trưởng cũng mơ hồ biết được Diệp Hạo tại sao tuổi còn trẻ đã trở thành Nhất Phẩm Đại Quan.
Tồn tại dạng này cho dù quan viên đồng cấp cũng không dám đắc tội a!
- Thứ nhất, trì hoãn hội nghị này mấy ngày.
- Có thể.
- Thứ hai, đi thăm dò công ty của cha tôi.
- Có thể - - cái gì - - cậu cái này - -?
Trương Phó Tỉnh Trưởng nói đến một nửa đã ý thức mình nói sai.
- Tôi muốn biết rõ lòng người rốt cuộc lạnh bao nhiêu?
Diệp Hạo thì thào nói ra.
Trương Phó Tỉnh Trưởng tức khắc hiểu được ý Diệp Hạo.
Khảo nghiệm lòng người.
- Rất nhiều lúc, lòng người không trải qua khảo nghiệm không được!
Trương Phó Tỉnh Trưởng ung dung mà nói ra câu này.
- Lòng người thật giả không muốn cũng được, người có thể sai một lần, có thể sai hai lần nhưng không thể sai một đời a.
Diệp Hạo chậm rãi nói.
Diệp Chí Quốc mang theo Tiểu Mã vừa mới trở lại công ty đã phát hiện có mấy chiếc xe của Cục Công Thương trước cả.
- Tình huống như thế nào?
Diệp Chí Quốc tiến vào công ty, hỏi.
- Cục Công Thương hoài nghi chúng ta trốn thuế, hiện tại Bộ Tài Vụ đang kiểm toán.
Một tên nhân viên công tác nhỏ giọng nói.
- Công ty chúng ta cho tới bây giờ chưa trốn thuế qua lần nào à.
Diệp Chí Quốc chắc chắn khẳng định.
- Cho nên mọi người cứ việc an tâm mà công tác, không cần lo lắng.
Đợi đến Diệp Chí Quốc trấn an các nhân viên công ty, bắt đầu đi vào văn phòng.
Lúc này có hơn mười công tác viên của Cục Công Thương đang kiểm toán.
- Đây không phải Lý Khoa Trưởng sao? Diệp Chí Quốc nhìn lướt qua rất nhanh nhìn thấy một người quen, bất quá lúc Diệp Chí Quốc đưa thuốc lá lên đã bị vị Lý Khoa Trưởng kia nghiêm trang cự tuyệt.
- Đừng chơi những trò này với tôi, Diệp Chí Quốc, sổ sách công ty của các người đều ở đây sao?
Diệp Chí Quốc nhìn về qua một nhân viên kế toán phụ trách tài vụ.
Người nọ biết ý vội vàng gật đầu nói:
- Tất cả Sổ sách công ty đều ở đây.
- Nghiêm túc tra cho tôi, không buông tha cho bất kì điểm đáng ngờ nào.
Vị Lý Khoa Trưởng kia trầm giọng nói với thuộc hạ của mình.
Trong lòng Diệp Chí Quốc trầm xuống.
Người này rõ ràng ddang trả thù cá nhân.
Mà lúc Diệp Chí Quốc dự định hỏi nhờ quan hệ, mười tên cảnh sát đã ập vào.
- Ai là Diệp Chí Quốc.
- Là tôi.
- Diệp Chí Quốc công ty ông dính líu tới vụ án lừa dối góp vốn, mời ông hiện tại đi theo chúng tôi một lát.
Sắc mặt Diệp Chí Quốc lập tức thay đổi.
- Không có khả năng.
- Chuyện này ông đến đồn công an nói đi.
Những cảnh sát này nói xong liền dẫn Diệp Chí Quốc đi.
Trong lúc nhất thời, những người có trách nhiệm trong công ty đều bị dính líu.
- Tình huống như thế nào?
- Lão tổng góp vốn lừa dối?
- Không có khả năng, công ty những năm này một mực cẩn thận làm việc, làm sao có thể dính đến góp vốn dối đây?
- Công Thương Cục vừa tới, Cục Công An cũng đến rất rõ ràng lão tổng đắc tội người ta.
- Có người muốn chơi chết lão tổng a.
- Không được, tôi phải nhanh ly khai khỏi công ty một chút đây.
Theo việc các nhân viên công tác Cục Công Thương công bố tra ra vấn đề, công ty Diệp Chí Quốc nhanh chóng bị phong tỏa.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai Quách Tú.
Quách Tú thất kinh sau đó vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Hạo.
- Diệp Hạo.
- Mẹ à, con biết rõ người muốn nói cái gì?
Diệp Hạo bình tĩnh nói ra.
- Chuyện này do con an bài.
- Con an bài? Quách Tú khẽ giật mình nói.
- Nếu không làm như vậy như thế nào mới có thể thấy rõ lòng người đây?
Diệp Hạo chậm rãi nói.
- Mẹ, người hiện tại mang theo Cô Nãi Nãi đến nhà Diệp Đống Chi cầu viện, nên làm như thế nào con nghĩ người phải biết chứ?
- Tiểu tử con, cái này - -?
- Mẹ à, cha đã xảy ra chuyện, thân làm người nhà, chẳng lẽ không dám ra một chút lực sao?
Diệp Hạo cắt dứt lời nói Quách Tú.
- Tốt, mẹ biết.
Quách Tú cũng là người quyết đoán.
Quách Tú một khi quyết định nhanh chóng tìm Diệp Minh Nhạn đang phơi nắng ngoài sân.
Quách Tú nói sự tình đơn giản cho cô chồng nghe một lần.
Diệp Minh Nhạn tức khắc luống cuống.
- Chúng ta bây giờ nên làm gì?
- Anh hai là người của chính phủ, con nghĩ anh ta có chút quan hệ.
Quách Tú trầm ngâm một chút rồi nói.
- Việc con muốn biết hiện giờ chính là Chí Quốc hiện tại như thế nào rồi?
- Đúng Đúng.
Diệp Minh Nhạn nói xong, vội vàng đứng lên.
- Giờ chúng ta chạy qua nhà Chí Dân đi.
- Dạ.
Quách Tú nói đến đây liền gọi cho Mặc Mặc.
- Mặc Mặc, con biết lái xe không?
- Biết ạ.
Mặc Mặc nhẹ gật đầu.
- Vậy con lái xe đưa chúng ta đi nơi này một chút.
- Vâng.
Diệp Chí Dân ở trong một tòa biệt thự hai tầng nhỏ.
Đương nhiên kém hơn biệt thự của Diệp Hạo rất nhiều.
Quách Tú gõ chuông một hồi, một âm thanh không kiên nhẫn từ trong nhà vang lên.
- Gõ cái gì mà gõ, không biết người ta đang ngủ sao?
Theo đó, cửa lớn được mở ra.
Diệp Minh Nhạn thấy thần sắc Hứa Văn Mẫn không kiên nhẫn, cao mày trách:
- Văn Mẫn, con nói chuyện thế à, mười một giờ rồi mà còn ngủ cái gì nữa.
- Tối hôm qua không ngủ ngon, giờ ngủ bù, được không?
Hứa Văn Mẫn tức giận quát.
- Các người tới đây làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT