- Nhà chúng tôi chỉ không muốn có quan hệ gì với nhà Diệp Chí Quốc thôi.
- Con…!
Diệp Minh Nhạt tựa hồ hiểu cái gì đấy.
- Ta muốn gặp anhât.
Diệp Minh Nhạn nổi giận.
- Cô cô của tôi ơi.
Hứa Văn Mẫn nhìn Diệp Minh Nhạn cười nói.
- Cô nói xem, sao cô lại không có ánh mắt tý nào vậy.Ý của tôi cũng chính là ý của lão gia tử trong nhà đấy, hiểu không?
- Tôi không tin.
Mắt Diệp Minh Nhạn đỏ hồng thẩn thờ lẩm bẩm.
- Đống Chi không phải người như vậy.
- Lão gia tử đang ở lầu một, mấy người gõ cửa, lão gia tử làm sao không nghe được chứ?
Hứa Văn Mẫn thương hại nhìn Diệp Minh Nhạn nói.
- Còn nữa, chúng ta ở đây cãi lộn, cô nghĩ lão gia tử không biết à?
Trái tim Diệp Minh Nhạn không khỏi chìm xuống.
Chợt Diệp Minh Nhạt đẩy Hứa Văn Mẫn chạy thẳng vào trong sân.
- Diệp Đống Chi, ông ra đây cho tôi.
- Diệp Minh Nhạn, cô gọi bậy cái gì vậy?
Âm thanh Diệp Minh Nhạn vừa rơi xuống, Diệp Đống Chi nổi giận đùng đùng bước nhanh ra ngoài quát.
- Cô muốn cho hàng xóm nhìn vào chê cười sao hả?
- Vậy ông hãy nói cho tôi biết, những điều Văn Mẫn nói không phải sự thật đi.
Diệp Minh Nhạn bi phẫn quát.
- Bản thân Diệp Chí Quốc tự đi tìm đường chết, lại lừa dối vụ góp vốn, tôi chưa bao giờ có đứa con loại này.
Diệp Đống Chi lạnh lùng nhìn Diệp Minh Nhạn nói.
- Diệp Chí Quốc không hề lừa dối góp vốn.
- Diệp Chí Quốc có như vậy hay không đều không còn quan trọng, quan trọng là nó và Diệp gia ta không có liên quan, tổ tiên Diệp gia ta cũng không muốn có quan hệ với nó.
Diệp Đống Chi gằng từng chữ nói.
- Hiện tại chỉ có anh hai mới có thể cứu được Chí Quốc thôi.
Lúc này Quách Tú tiến lên một bước nói.
- Anh hai? Tại sao ta lại không biết Chí Dân là anh hai của cô nhỉ?
Diệp Đống Chi nhìn Quách Tú, cười lạnh nói.
- Vừa nãy ta đã nói qua, Diệp gia chúng ta không có quan hệ với nhà các người, còn nữa ta không cho phép các người đi tìm Chí Dân, mấy người có biết sáng này Diệp Chí Quốc tiến đến chào hỏi Chí Dân xém chút nữa lãnh đạo hắn hoài nghi bọn họ là anh em không?
- Bọn họ vốn là anh em mà.
- Việc này chỉ do cô cảm thấy vậy thôi.
Diệp Đống Chi lườm Diệp Minh Nhạn một cái nói tiếp.
- Tóm lại chúng tôi sẽ không thừa nhận, Văn Mẫn, tiễn khách.
Toàn thân Diệp Minh Nhạn đều run rẩy, cô chỉ vào Diệp Đống Chi khóc nấc từng tiếng nói.
- Mấy câu trước đó ông nói đều là đánh rắm sao?
- Đạo lý vật đổi sao dời, cô còn không hiểu a?
- Tôi hiểu rồi.
Diêp Minh Nhạn sao lại không hiểu đây.
Trước đó Diệp Đống Chi muốn nối lại quan hệ chỉ vì cảm thấy một nhà Diệp Chí Quốc có giá trị lợi dụng, một khi nhà Diệp Chi Quốc hết giá trị lợi dụng thì tùy thời có thể vứt bỏ.
Đây chỉ là mong muốn của riêng bản thân mình thôi.
Tuổi trẻ Diệp Đống Chi đã là cặn bã, lúc trung niên cũng là cặn bã, lão niên cũng cặn bã không kém, sự cặn bã cũng đã khắc sâu vào trong xương tủy ông ấy, thật buồn cười khi bản thân còn hi vọng xa vời khi mong anh mình sẽ thay đổi.
- Thật khổ cho Chí Quốc.
Diệp Minh Nhạn đau lòng khóc thành tiếng.
- Khổ không được đâu ạ.
Ngoài dự đoán Quách Tú lại cười nói.
- Quách Tú, con nói thế là sao?
Diệp Minh Nhạn giật nảy mình.
Thần kinh Quách Tú không phải có vấn đề đấy chứ?
- Cô ơi, lần này con mang cô đến đây chỉ để cô hiểu rõ lòng người thôi.
Quách Tú nói khẽ.
- Chuyện của công ty Chí Quốc tất cả đều tự biên tự diễn ra đấy ạ.
- Cái gì?
Diệp Minh Nhạn giật mình thêm lần nữa.
- Nếu còn không tin, con sẽ dẫn cô đến đồn công an.
- Con không phải đang nói đùa chứ?
- Cô nãi nãi, dì không nói đùa đâu, chuyện này con cũng đã sớm biết rồi.
Lúc này Mặc Mặc tiến lên đỡ Diệp Minh Nhạn nói khẽ.
- Chuyện này do Chí Quốc tự biên tự diễn?
Diệp Minh Nhạn hỏi.
- Kì thật chuyện này phải kể bắt đầu từ sự kiện sáng nay.
Mặc Mặc châm chước sắp xếp lại câu chữ rồi nói.
- Chú mang theo bản thiết kế đến mục tiêu nhưng lại đụng phải…
Mặc Mặc kể mọi chuyện lại một lần rồi tiếp tục nói.
- Còn nữa, chuyện này không phải chú tự biên tự diễn mà do Diệp Hạo lợi dụng quan hệ bản thân để thực hiện.
- Hạo nhi? Hạo nhi không phải chỉ là một học sinh thôi à?
- Cô nãi nãi, bà nếu xem tin tức có thể biết Diệp Hạo có thân phận rất đặc biệt a.
- Thân phận gì?
- Thiếu tướng.
- Thiếu tướng?
Hứu Văn Mẫn nghe được như thế cười ha hả.
Bà không biết điều Quách Tú nói có phải sự thật hay không, nhưng bà biết chuyện này nhất định là giả.
Trên mặt Diệp Đống Chi đồng dạng cũng im lặng.
- Chém gió cũng phải biết điểm dừng chứ.
Mặc Mặc không khỏi lắc đầu.
- Tự cao tự đại, cô nãi nãi, chúng ta đi thôi.
Diệp Minh Nhạn nhẹ gật đầu.
Lúc một nhà Diệp Minh Nhạn rời đi, Hứa Văn Mẫn nặng nề đóng cửa lại.
- Người nào cơ? Tướng quân? Hasaghi thật hay a. Cô ta sao không nói Diệp Hạo là Nhất Phẩm Đại Quan luôn đi.
Hứa Văn Mẫn vừa nói vừa về phòng của mình.
Bà mở diễn đàn thảo luận đột nhiên thấy được một tin tức.
- Diệp Hạo có quân hàm Thiếu Tướng.
Mà dưới câu nói này còn có một kết nối.
Đây là phát ngôn của một vị trong quân ủy được kết nối để trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Một vị nữ ký giả hỏi.
- Xin hỏi, trên mạng bây giờ đang sôi sùng sục về việc Diệp Hạo có quân hàm Thiếu Tướng, có đúng vậy hay không?
Người phát ngôn cười nói.
- Vì chuyện này nên hôm qua tôi đặc biệt xin chỉ thị của một lãnh đạo, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho mọi người biết Diệp Hạo thật sự là một Thiếu Tướng.
Người phát ngôi nói đến đây, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp Diệp Hạo mặc quân phục Thiếu tướng.
Toàn trường xôn xao!
Không ai ngờ Diệp Hạo thật sự là Thiếu Tướng.
- Tôi xin hỏi, Diệp Hạo tuổi còn trẻ như vậy làm sao có tư cách trở thành Tướng quân được?
Sau khi hết bối rối phóng viên hỏi tiếp.
- Đây bởi vì Diệp Hạo đã làm ra cống hiến trác tuyệt, về phần cống hiến gì thì tôi không tiện nói ra.
Người phát ngôn cười nói.
- Còn nữa, tôi nói cho cô một chuyện.
- Chuyện gì?
Phóng viên vội vàng hỏi.
- Diệp Hạo trở thành Tướng quân đã là chuyện của mấy tháng trước rồi.
Người phát ngôn nói tới đây thì dừng lại.
Phóng viên toàn trường ngạc nhiên.
Bởi vì người phát ngôi đã lộ ra một tin tức quan trọng.
- Quân hàm Diệp Hạo có phải đã…
Hai chữ tăng lên còn chưa được nói ra người phát ngôn đã đánh gãy lời cậu ta nói.
- Có một số chuyện mọi người biết là được rồi, nếu nói ra thì thật khó xử.
Trời ơi.
Người phát ngôn cơ hồ đã xác định rõ quân hàm Diêp Hạo lại một lần nữa tăng lên.
Trung Tướng!
Đây cũng quá điên rồ a.
Hứa Văn Mẫn nhìn thấy vậy, cuống quýt cầm điện thoại di động chạy ra phòng khách.
- Cha ơi, cha ơi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Chuyện gì?
Diệp Đống Chi không vui mở cửa ra hỏi.
- Cha, người mang kính lão lên đi, con cho người xem cái này.
- Thứ gì mà thần thần bí bí vậy?
Dù nói vậy nhưng Diệp Đống chi vẫn đeo kính lão lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT