Hiểu Minh mới vừa nói đến đây đã nghe một tiếng răng rắc, sau đó một đạo kinh lôi hung hăng bổ vào người Cương Thi.
Đầu Cương Thi kêu thảm một tiếng, cả người bốc khói đen.
- Anh còn đứng xem đến khi nào?
Diệp Hạo hỏi.
- Cậu biết thuật Khống Lôi? (điều khiển sấm sét)
Hiểu Minh mở to hai mắt.
- Ủa, không được hả?
Diệp Hạo hỏi lại.
- Tu vi cậu hiện tại làm sao nắm được Khống Lôi Chi Thuật được ta?
Hiểu Minh thắc mắc.
- Mà sao uy lực của lôi điện do cậu đánh ra còn mạnh như vậy?
- Anh lại bắt đầu lảm nhảm rồi!
Hiểu Minh không nhiều lời nữa, nắm Đào Mộc kiếm vọt tới hướng Cương Thi.
Thời điểm tiểu đạo sĩ gần đền gần mục tiêu, một đạo kinh lôi lần nữa từ trời đánh xuống người Cương Thi. Cùng lúc đó, Mộc Kiếm trong tay hắn nhanh chóng xuyên qua mi tâm Cương Thi, nó ngã xuống đất ngay lập tức.
- Đốt đi.
Hiểu Minh ra lệnh, mấy vị quân nhân cầm súng phun lửa chạy tới, theo từng cột lửa phun ra, đầu Cương Thi đang tan rã với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
- Không nên ngừng a.
Hiểu Minh trầm giọng nói.
Diệp Hạo có chút mệt mỏi, đi về phía Đường Phiên Phiên.
Mà lúc này, tên Cương Thi đã bị đốt hơn phân nửa, có Hiểu Minh một bên quan sát, nó không thể lộn cái bàn gì được.
Nhưng thời điểm Diệp Hạo đi được nửa đường, hắn thấy một đạo thân ảnh lấy tốc độ nhanh như chớp chạy về phía Đường Phiên Phiên.
Nhanh, tốc độ thân ảnh này nhanh đến cực hạn.
- Không xong.
Diệp Hạo đã biết đối phương xem trọng Linh Căn của cô nàng, hắn lập tức khởi động năng lực trì hoãn tốc độ, tăng tốc độ mình đến cực hạn.
Nhưng dù vậy, Đường Phiên Phiên vẫn bị đạo thân ảnh kia cuốn đến giữa không trung.
- Ha ha, không ngờ lần này ta chiếm được một nữ tử người phàm có Thượng Phẩm Linh Căn.
- Buông nàng ra.
Diệp Hạo nhìn chằm chằm hắc bào trung niên trước mặt, nghiêm nghị nói.
- Tiểu tử, ngươi hủy Cương Thi của ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy?
Hắc bào trung niên cười lạnh một tiếng.
- Vậy mà tiểu tử ngươi tự động dâng tới cửa.
Hắc bào trung niên nói xong, đại thủ giơ ra tấn công Diệp Hạo.
Diệp Hạo lúc này vẫn chạy về hướng hắc bào trung niên.
- Chết.
- Chết.
Lời đầu tiên do hắc bào trung niên nói.
Lúc hắn nói ra câu này, năm ngón tay hắn hóa thành trảo, bắt tới cổ Diệp Hạo.
Từ “chết” thứ hai do chính Diệp Hạo nói.
Sau khi nói ra câu này, hắn liền cắn nát đầu lưỡi rồi phun ra một ngụm máu tươi tới đối phương.
Khi những giọt máu phun lên người hắc bào trung niên, hắn như bị sét đánh, cả người cứng lại giữa không trung.
- Ngươi…
Chưa kịp nói hết câu, thân thể hắn nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Đường Phiên Phiên vô lực rơi xuống đất, Diệp Hạo bay lên đưa tay đón nàng vào ngực, rồi chậm rãi rơi xuống.
Hiểu Minh lúc này mới lao đến.
Mặt mũi cậu ta đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Tên kia là tồn tại Luyện Huyết cảnh nha, cậu làm sao giết được đối phương?
- Ta phát hiện, mỗi lần đi theo anh, chẳng có chuyện gì tốt cả!
Diệp Hạo bất đắc dĩ nhìn tiểu đạo sĩ trước mặt.
Lần trước hắn kêu mình đi bắt quỷ, kết quả lại gặp Quỷ Tiên.
Lần này đụng phải Phi Cương cũng bình thường đi, nhưng ai ngờ lại gặp phải cường giả Tà đạo Luyện Huyết cảnh.
- Cậu đừng đánh trống lãng!
- Sư phụ có cho tôi một kiện Pháp Bảo để hộ thân.
Diệp Hạo trả lời.
- Nhưng giờ nó cũng đã bị phế rồi.
- Chuyện này.
Hiểu Minh vẫn có chút không tin.
Diệp Hạo không phải bịa chuyện, Thần Huyết chí Thần chí Thánh đối phó với cường giả Tà đạo cực kỳ đơn giản, nhưng trong thể nội Diệp Hạo hiện tại, Thần Huyết không còn được bao nhiêu a.
Đợi đến khi bản thân hấp thu hoàn toàn Thần huyết, loại này năng lực này chỉ sợ sẽ bị mất đi.
- Đi thôi, đi Mao Sơn.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Đúng, trở về Mao Sơn một chuyến mới được.
Hiểu Minh gật đầu nói.
- Các cậu có nghĩ đến việc vì sao tên Tà đạo cường giả này lại thản nhiên mang theo đầu Cương Thi hiện thân trong Sơn Thành đây không?
Đường Phiên Phiên nhẹ giọng hỏi.
- Bất kể chuyện gì đều không phải việc chúng ta có thể giải quyết.
Hiểu Minh nghiêm túc nói.
- Không sai.
Luyện Huyết cảnh quá mạnh, Diệp Hạo cũng không phải đối thủ của người ta.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Mao Sơn Phái!
Tông Môn bắt Quỷ trừ Yêu nổi tiếng lâu đời tại Trung Quốc.
Diệp Hạo cùng Đường Phiên Phiên theo Hiểu Minh một đường đi đến sau núi Mao Sơn.
- Chúng ta tới Mao Sơn phái rồi!
Hiểu Minh chỉ vách núi phía trước một nói.
- Gì?
Diệp Hạo khẽ giật mình.
Hiểu Minh đánh ra thủ ấn, một cánh cửa xuất hiện trước mặt ba người.
- Trận Pháp?
- Đúng rồi, nếu không Mao Sơn Phái an bình sẽ bị thế nhân quấy rầy.
Hiểu Minh nói xong dẫn hai người đi vào cánh cửa.
Cầu nhỏ nước chảy, cổ đạo tiểu tạ, xanh um tươi tốt.
Đi trong này như tiến thân vào thế ngoại đào nguyên.
- Mao Sơn phái các anh đây sao?
Đường Phiên Phiên kinh ngạc hỏi.
- Ừm.
- Dưới Mao Sơn các anh có một đầu Linh Mạch hả?
Diệp Hạo đến đây cảm thấy khiếu huyệt toàn thân đều mở ra, hắn đang tham lam hấp thu thiên địa linh khí.
- Tam Tông Lục Môn đều có một đầu Linh Mạch, nếu không sao dám xưng Động Thiên Phúc Địa?
Hiểu Minh mỉm cười trả lời.
- Số lượng đệ tử phái các anh chắc không nhiều đâu hả?
- Đệ tử đời này của chúng ta chỉ có 108 người.
- Nói vậy, không có bao nhiêu người tu đạo trên khắp Hoa Hạ?
- Tu sĩ Chính Đạo Tông Môn thật không có bao nhiêu, nhưng số lượng tu sĩ Tà đạo lại có rất nhiều, bởi vì tu luyện theo Tà đạo dễ dàng thăng tiến tu vi hơn.
Hiểu Minh lại nói tiếp.
- Tuy số lượng tu sĩ Tà đạo rất nhiều, nhưng tính đến số lượng cường giả đỉnh cao lại không bằng, nếu không Tam Tông Lục Môn cũng không thể chiếm ưu thế.
- Tại sao vậy?
Đường Phiên Phiên thắc mắc hỏi.
- Phần lớn Tà đạo Chi thuật đều có thể tốc thành, nhưng nhanh thì mang ý nghĩa căn cơ bất ổn, căn cơ bất ổn không thể leo cao a!
Đang lúc ba người trò chuyện, Hiểu Minh đã mang hai người Diệp Hạo đi tới một đình viện.
- Sư phụ, Hiểu Minh xin cầu kiến.
Hiểu Minh đứng trước cửa cung kính nói.
- Vào đi.
Lúc này, một đạo thanh âm già nua vang lên.
Mà khi Hiểu Minh dẫn Diệp Hạo và Đường Phiên Phiên tiến vào đến chính sảnh, một âm thanh kinh nghi bất định vang lên, tiếp đó, một lão đầu lôi thôi lếch thếch tay còn đang cầm một cái đùi gà, mặt lộ sợ hãi lẫn vui mừng đi ra.
- Thượng Phẩm Linh Căn!
- Lần này, con bằng hữu đến đây muốn mời Sư phụ hỗ trợ che lấp Linh Căn cho nàng.
Hiểu Minh nói ra mục đích lần này.
- Nữ oa tử, con có nguyện vào Mao Sơn ta không?
Lão giả nhìn qua dơ dơ này trầm giọng hỏi.
Đường Phiên Phiên nhìn Diệp Hạo một cái rồi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Đáng tiếc a.
Lão thấy Đường Phiên Phiên cự tuyệt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, bất quá, lão chợt vung tay lên vẽ Linh phù ngay giữa hư không. Theo một bút cuối cùng rơi xuống, một đạo Linh phù hư huyễn xuất hiện trong mắt mọi người.
- Hư Không Ngưng Phù.
Trên mặt Diệp Hạo lộ vẻ chấn kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT