Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ----------------------------------------------------

- Hư Không Ngưng Phù.

Trên mặt Diệp Hạo lộ vẻ khiếp sợ.

Chỉ có người hiểu Phù Đạo cực sâu mới có thể làm được.

Sau khi Linh Phù kia tiến vào cơ thể Đường Phiên Phiên, thời gian dần trôi qua, ánh sáng Linh Căn của cô nàng tỏa ra dần biến mất.

- Muốn nhìn ra phẩm cấp tu vi Linh Căn của cô, ít nhất phải cao hơn ta một cảnh giới mới được.

Ông cụ nhếch nhác cười nhạt nói.

- Chỉ là, người như vậy không có mấy người trong Đạo Gia Tông Môn đâu, bởi vậy cô có thể an tâm tu luyện trong hồng trần.

- Còn nữa, đợi cô đến cảnh giới Luyện Hồn, có thể tự giải quyết Linh Căn xấu hại mình rồi.

Ông cụ nói đến đây tháo ngọc bội bên hông xuống.

- Đây là Pháp Bảo Hộ Thân ta lấy được trong một động phủ nhiều năm trước, lúc gặp nguy hiểm ngọc bội này sẽ hóa thành ánh sáng, đợi cô đạt tới Luyện thể tầng một sẽ có thể luyện hóa nó.

- Thứ này - - quá quý giá rồi.

- Chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Lão giả cười không thèm để ý nói.

- Hiểu Minh, mang hai người bạn này đi dạo Mao Sơn một vòng đi đi.

Nói xong câu này, ông quay lại vào phòng.

Diệp Hạo nhìn lão giả, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.

Tính cách người này thoải mái, không chịu gò bó, hình như không có thứ gì ông ta để ý đến.

- Tôi mang hai người đi uống Bách Hoa trà của phái Mao Sơn chúng tôi.

Lúc này Hiểu Minh giới thiệu.

- Bách Hoa trà là gì?

Đường Phiên Phiên tò mò hỏi.

- Đến đó cô sẽ biết.

Hiểu Minh chơi trò bí hiểm, hắn mang theo hai người đi vào trong một biệt viện đầy biển hoa.

Bên trong biệt viện có một thiếu nữ dáng người uyển chuyển đang rửa các cánh hoa đủ loại màu sắc.

- Tô sư tỷ, em mang hai người bạn đến nếm Bách Hoa trà của chị.

Hiểu Minh nói với thiếu nữ trong biệt viện.

Thiếu nữ nghe vậy quay người nhìn lại Hiểu Minh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía hai người còn lại.

- Mời vào.

Cô nàng nói khẽ.

Thiếu nữ mặc áo trắng mắt ngọc mày ngài, nhẹ nhàng thoải mái, nhất cử nhất động giống như không bàn mà hợp, Thiên Đạo chí lý.

Sau khi thiếu nữ mời ba người ngồi xuống, cô lấy ra một bộ đồ uống trà.

- Pha trà cần một khoảng thời gian, mong hai vị đừng sốt ruột.

Thiếu nữ mặc áo trắng nhẹ giọng nói.

Đường Phiên Phiên đầy hứng thú nhìn động tác pha trà của mỹ nữ trước mặt, mà Diệp Hạo cũng không ngoại lệ.

Khác biệt là, Diệp Hạo thấy được Đại Đạo từ trong thủ pháp của thiếu nữ.

Tự nhiên, tự nhiên.

Lúc nghĩ đến hai từ này, Diệp Hạo nhắm hai mắt lại, sau đó Chân Nguyên trong cơ thể hắn tự nhiên công kích bình cảnh.

Không giống như trước đó trùng kích mấy lần cũng không thể đánh vỡ, lần trùng kích này không có một chút khói lửa nhân gian, tất cả đột phá một cách tự nhiên.

Đúng lúc này, Diệp Hạo thuận lợi đặt chân vào cảnh giới Luyện thể tầng ba.

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn một cái, ra hiệu Hiểu Minh và Đường Phiên Phiên không nên quấy rầy Diệp Hạo.

Khóe miệng Hiểu Minh giật giật một cái, tên này đột phá cũng quá nhanh rồi?

Sau khi đột phá cần cảm ngộ ảo diệu của Luyện Thể tầng ba, Diệp Hạo cảm ngộ khoảng chừng nửa khắc mở hai mắt ra.

- Đa tạ đạo hữu.

Diệp Hạo cảm ơn thiếu nữ áo trắng.

- Cậu vốn đã đến biên giới đột phá, cho dù không có lần này, đột phá cảm ngộ cũng là chuyện sớm hay muộn.

Thiếu nữ áo trắng cũng không giành công, cô đưa Bách Hoa trà vừa mới nấu xong cho Diệp Hạo.

- Chén Bách Hoa trà này có thể củng cố cảnh giới của cậu.

Diệp Hạo cảm ơn đưa tay nhận lấy chén trà.

Uống một ngụm, giữa răng môi đều có hương vị thơm mát.

Thời gian dần trôi qua, hương thơm chảy xuôi đến tứ chi bách hải của Diệp Hạo, bên trong lục phủ ngũ tạng, một cảm giác sảng khoái trước đây chưa từng có làm hắn có cảm giác trở về cơ thể của mẹ, cảnh giới hơi buông lỏng cũng chậm rãi ổn định hơn.

Đường Phiên Phiên trừng lớn hai mắt.

- Tại sao tôi cảm thấy tu vi tăng lên không ít nhỉ?

- Bách Hoa trà được Tô sư tỷ hái trăm loại hoa quý luyện chế, tu vi cô tăng lên cũng rất bình thường.

Hiểu Minh cười nói.

- Nhưng Đường Phiên Phiên cô không thể uống quá nhiều.

- Bây giờ tu vi của chị quá thấp, uống nhiều trái lại sẽ không tốt.

Diệp Hạo nói xong uống một hơi cạn sạch chén trà.

- Thật đáng tiếc.

Đường Phiên Phiên vừa uống thử một ngụm lại không dám uống tiếp.

Diệp Hạo nhắm mắt lại lẳng lặng lĩnh ngộ cảm giác huyền ảo này.

Rất lâu sau, cuối cùng Linh Lực ẩn chứa trong Bách Hoa trà tiêu tán hoàn toàn trong cơ thể hắn.

Lúc này, tu vi Diệp Hạo không những ổn định, thậm chí còn mơ hồ tăng lên một chút, chuyện này khiến hắn hiểu vì sao rất nhiều Tu Sĩ đều mơ tưởng gia nhập Đại Tông Môn.

Tài nguyên và truyền thừa của Đại Tông Môn không phải thứ Tán Tu có thể tưởng tượng được.

Nếu không phải Diệp Hạo có truyền thừa của Hắc Long, không chừng sẽ lựa chọn gia nhập Tông Môn, nhưng giờ hắn có truyền thừa của Hắc Long, đương nhiên không muốn gia nhập vào Tông Môn nào.

Diệp Hạo hiểu rõ ký ức của Hắc Long trân quý vô giá, khó đảm bảo Tu Sĩ trong Tông Môn không đỏ mắt.

Một lát sau, Hiểu Minh mang theo Diệp Hạo, Đường Phiên Phiên rời khỏi nơi này, sau đó hắn dẫn hai người đi dạo Mao Sơn một lần, ngày hôm sau ba người ngồi máy bay quân sự về tới Ma Đô.

Vừa mới quay về, Diệp Hạo đã nhận được điện thoại của Thiều Hoa.

- Đến phòng tôi một chuyến.

Diệp Hạo nói một tiếng với Hiểu Minh, đi xe của Đường Phiên Phiên đến phân bộ cục Võ Đạo.

Lúc gặp lại Thiều Hoa, trên mặt cô đã không còn tư thái bất cần đời kia.

Thay vào đó là vẻ nghiêm trọng nồng đậm.

- Xảy ra chuyện gì?

- Cậu đánh Tư Mã Chính Thiên à?

- Ừm.

- Tư Mã gia chủ tự mình ra mặt yêu cầu bên ta giao người.

- Sau đó thì sao?

- Áp lực của tôi rất lớn nha.

Nghe thấy vậy, Diệp Hạo đã hiểu Thiều Hoa có năng lực bảo vệ mình.

- Sau đó thì sao?

- Tôi dùng quan hệ ép chuyện này xuống, bề ngoài Tư Mã gia không dám quay lại, nhưng họ chắc chắn sẽ có động tác ngầm.

- Cảm ơn.

- Vì lo lắng chuyện này, bên phía tôi đã bỏ ra nhân lực và vật lực rất lớn, bởi vậy cậu nhất định phải làm một số việc giúp cục Võ Đạo chúng tôi.

- Cô nói đi.

- Đây là danh sách cao thủ của một số nước kẻ thù chui vào nước ta.

Thiều Hoa nói xong đưa một phần tài liệu cho Diệp Hạo.

- Việc cậu phải làm là đánh chết hết tất cả những người này.

- Có thể.

Bây giờ Diệp Hạo có năng lực nhất định, có thể làm một số việc cho Quốc Gia, hắn cũng không ngại đi làm.

Trong tim Diệp Hạo vẫn có một phần yêu nước.

- Tối nay, lễ đính hôn của tiểu thư Lãnh gia và công tử Tống gia sẽ được tổ chức, dựa theo tình báo, Tống Ngọc này đã bắt đầu nhập vào gia tộc Nigawa nước Nhật.

- Ninja sao?

- Ừm.

- Giết Tống Ngọc hả?

- Ngoại trừ Tống Ngọc còn có Hạ Nhẫn một người bên cạnh hắn.

- Được.

Sau đó hai người quyết định một số chi tiết rồi Diệp Hạo đứng dậy từ biệt.

Lúc Diệp Hạo đi đến cửa ra vào, giọng nói Thiều Hoa lại vang lên.

- Diệp Hạo, cậu có thể nói cho tôi biết lý do cậu không chút kiêng kỵ ra tay với Tư Mã gia không? Nói cách khác, cậu có chỗ dựa gì?

- Cô tự mình nghĩ đi.

Diệp Hạo đương nhiên sẽ không nói cho Thiều Hoa biết, mà nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn có thể nói mình là người của cục Linh Dị.

Phải biết rằng Hiểu Minh là người phụ trách cục Linh Dị ở Ma Đô, hắn sớm đã mời Diệp Hạo gia nhập cục Linh Dị rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play