Hiểu Minh vội vàng vọt tới, mà lúc này mười mấy con gà trống đã bị giết, mặt hắn đen lên bảo Quân Đội mang số gà còn lại đi.
- Sát sinh quá a.
Lúc này Diệp Hạo đi tới.
- Làm cái gì?
Hiểu Minh nhìn Diệp Hạo hỏi.
- Số lượng như thế nào mới ok?
Diệp Hạo hỏi tiếp.
Hắn đang muốn chế giễu tiểu đạo sĩ thêm một phen nhưng thôi, nhanh chóng hỏi vào vấn để chính.
- Một cân máu chó, một bó dây đen máu gà, nữa cân thần sa đã có thể.
- Bốn cân máu chó mực, bốn bó dây đen máu gà, hai cân thần sa.
Quan tiếp liệu muốn tăng số lượng Hiểu Minh đề ra lên 3 lần.
Đến lúc đó không đủ dùng thì biết làm sao?
Sự kinh khủng của Cương Thi đã được lưu truyền trong trong quân, hiện tại đã có mười tướng sĩ bị thương, hắn không muốn vì vật liệu không đủ làm đám tướng sĩ đào tẩu a.
- Lấy sự hiện đại hiện giờ, anh muốn có cái gì cũng có cả, thậm chí tốc độ rất nhanh.
Diệp Hạo nói với Hiểu Minh.
- Anh không thể dùng đôi mắt của người tu tiên mà đối đãi với xã hội văn minh được.
Trước đó Hiểu Minh sở dĩ nói số lượng lớn cũng vì cảm thấy trong thời gian ngắn, quân đội không thể chuẩn bị được quá nhiều đồ như thế.
- Tôi hiểu rồi.
Tiểu đạo sĩ đáp một tiếng rồi bắt đầu bày trận trên mặt đất.
Diệp Hạo ở một bên yên lặng tu luyện, hắn cảm giác được chỉ còn một chút nữa thô, bản thân hắn sẽ đột phá.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần - )
…
Màn đêm phủ xuống.
Hiểu Minh thấy tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, trong tay hắn cầm một lá phù màu vàng, điểm một cái, lá phù nháy mắt bốc cháy rừng rực.
- Dẫn thi phù, đi cho ta.
Khi Hiểu Minh vừa mới nói xong, lá phù biến thành một đoàn ánh sáng bay về phương xa.
- Mời mọi người lui ra 30 mét đi.
Hắn nói với đám quân nhân bốn phía, tất cả đều cầm vũ khí hạng nặng như hổ rình mồi, khi nghe lệnh, cả đám không chút do dự thối lui.
Mà vị trí Hiểu Minh đang đứng sớm được trang bị đèn, nhìn qua sáng như ban ngày.
Hống!
Những quân nhân này vừa mới thối lui, một tiếng gào thét kinh khủng vang lên.
Qua không bao lâu, một Cương Thi mặc đồ kiểu quan nhà Thanh liền xuất hiện phía trên một cao ốc, tiếp đó, Cương Thi nhảy lên một cái, vững vàng rơi xuống đất phía trước cách Hiểu Minh không xa.
Cương Thi nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ, trong mắt nó tràn đầy giết chóc.
- Lên.
Kiếm gỗ trong tay vẩy một cái, dùng dây thừng ngâm máu chó quấn quanh Cương Thi trong đó.
Lúc sợi dây thừng chạm vào người Cương Thi bắn ra từng tia lửa chói mắt.
Cương Thi đang cố gắng vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát.
- Đi.
Theo tiếng quát này, Hiểu Minh đổ chậu máu gà lên người Cương Thi, lúc này, trên người nó toát ra từng đạo khói khen, mùi khét tỏa ra bốn phía, khung cảnh rất dọa người.
Cương Thi tức giận gầm thét.
Hay tai nó bắt được dây thừng rồi hung hăng kéo một cái, bức đứt cả sợi dây, khuôn mặt vì bị máu gà ăn mòn càng trở nên dữ tợn.
Bịch một tiếng, Cương Thi đạp mạnh xuống mặt đất một cái, biến thành một đạo tàn ảnh đánh tới tiểu đạo sĩ.
Hiểu Minh ném chén máu chó mực được trộn với gạo nếp qua tên Cương Thi.
Từng hạt gạo nếp như được gia trì pháp thuật, lần lượt nổ lốp bốp rung động cả người Cương Thi, nhưng chúng vẫn không thể ngăn cản Cương Thi tiến về phía trước.
Sắc mặt Hiểu Minh không khỏi biến đổi.
Diệp Hạo quan sát hết thảy, thân hình vọt tới như điện, ngưng tụ chân nguyên toàn thân vào nắm đấm rồi đánh tới ngực Cương Thi.
Bịch một tiếng, Cương Thi bị nặng nề đánh văng ra một đoạn, nhưng nó nháy mắt đã đứng lên xong qua tiếp, hai mắt nó ngập tràn sát ý nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
Diệp Hạo rút Thanh Đồng Chủy Thủ ra, ánh mắt lăng liệt khiêu khích đối phương.
- Đến đây cu!
Ánh mắt Cương Thi không khỏi dừng trên thanh chủy thủ trong tay Diệp Hạo, thân hình không tự chủ lui về sau một bước.
- Con mẹ nó, Trung Phẩm Linh Bảo.
Hiểu Minh hô lớn.
- Này đạo sĩ thúi, anh có cách giết được tên này không ạ?
Diệp Hạo tức giận quát hỏi.
- Cương Thi có ít nhất 300 năm đạo hạnh nên đã hóa thành Phi Cương cmnr.
Hiểu Minh bất đắc dĩ trả lời.
- Nếu tôi tiến vào Luyện Huyết cảnh có thể ngược nó như chơi, nhưng bây giờ thì… đành té thôi.
- Đệch, quả thật không thể nhờ vào anh!
Diệp Hạo nói xong, tay trái bung ra thành trảo xoay tròn hướng về mặt đất.
Cảnh tượng kỳ dị phát sinh.
Máu gà đang nằm trong mười chậu dưới đất hóa thành từng đạo từng đạo trường lưu hội tụ vào trong tay Diệp Hạo, bọn chúng phiêu phù giữa không trung như từng dải lụa màu máu chập chờn theo gió.
- Khống Thủy Chi Thuật.
Đôi mắt Hiểu Minh lóe lên một đạo tinh mang.
- Cậu cố gắng làm nó kiệt sức, tôi sẽ dùng Trấn Thi Phù giết nó.
- Ok!
Lời Diệp Hạo vừa ra, từng đầu trường lưu màu máu bao vây Cương Thi lại, Cương Thi cố gắng đánh trả nhưng thủy chung không thể thoát khỏi cảnh bị vậy trong máu gà.
Mà Đường Phiên Phiên đang đứng chung với đám quân nhân ở xa xa nhìn thấy một màn này, trái tim nhỏ không khỏi nhảy dựng lên.
Có thể goi là Thần tích a, không khác gì trong phim chưởng cả, mà cô tin tưởng không bao lâu nữa, cô cũng có thể làm được như thế.
- Luyện hóa.
Diệp Hạo thấy đống máu gà có thể tổn thương cho Cương Thi, nhưng loại vết thương này xa xa mới đủ để khiến nó bị trọng thương.
Theo lời Diệp Hạo vừa nói, mười mấy đầu trường lưu máu bắt đầu giảm tốc độ.
Cương Thi phát ra tiếng rống phẫn nộ.
- Trấn Thi Phù.
Cùng lúc đó, một lá phù được đâm trên Đào Mộc kiếm được Hiểu Minh cầm trong tay bắt đầu phát sáng, rồi chiếu vào người Cương Thi, trấn áp khiến nó không thể động đậy.
Cương Thi không ngừng gầm thét nhưng trấn thi phù giống như một dãy núi lớn đè lên người nó.
Diệp Hạo thừa dịp này cố gắng tăng nhanh tốc độ luyện hóa máu gà.
Mà đám quân nhân xung quanh khi thấy một màn này, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nếu như trước đó, bọn họ tuyệt đối không tin chuyện quỷ thần như thế này, nhưng bây giờ không thể không tin được nữa rồi.
- Đầu Cương Thi này rốt cục đã bị trấn áp.
Tình cảnh trước mắt cho thấy tên Cương Thi không có năng lực phản kháng.
Nhưng chuyện không ai nghĩ đến lại xảy ra, trên người Cương Thi bỗng nhiên bạo phát ra ánh sáng đen khủng bố.
Hắc sắc quang huy vừa mới xuất hiện đã chấn vỡ trấn thi phù, tiếp đó nó khiến mười mấy đầu huyết sắc trường lưu bao phủ quanh Cương Thi vỡ nát.
Diệp Hạo và Hiểu Minh đồng thời rên một tiếng, lảo đảo lui lại mấy bước.
- Tình huống gì đây?
Diệp Hạo cau mày hỏi.
- Đầu Cương Thi này bị người khống chế.
Sắc mặt Hiểu Minh âm trầm đến cực điểm.
- Không phải Tà Đạo Tông Môn mà anh nói chứ?
Diệp Hạo giật mình hỏi lại.
- Nó đó!
Hiểu Minh nhẹ gật đầu.
Hai người tâm sự được mấy câu, hai con mắt đỏ ngầu của Cương Thi đã khóa chặt bọn họ.
- Tôi tới đoạn hậu.
Tiểu đạo sĩ siết chặt Đào Mộc kiếm trong tay, trầm giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT