Trình Dục thấy Quách Gia vẫn đang nghi ngờ, lên tiếng nói: “Phụng Hiếu, ngươi đừng truy hỏi nữa. Chúa công thực sự có Thái Bình Yếu Thuật, trong sách ghi lại tường tận phương pháp làm như thế nào để loại trừ độc tố trong cơ thể ngươi. Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi không thể uống rượu nữa, đồng thời cũng không thể gần nữ sắc, càng không thể ăn ngũ thạch tán và kim đan. Điều dưỡng một đoạn thời gian, dưỡng tốt thân thể đã.”

Quách Gia trợn mắt lườm Trình Dục một cái, kiêng rượu, thế không phải muốn cái mạng già của hắn sao.

Quách Gia tru lên như sói, ánh mắt chiếu sang Vương Xán nói: “Chúa công, nữ sắc có thể từ bỏ, nhưng rượu ngon thì không thể không có. Đây là yêu cầu duy nhất của ta, chúa công nhất định sẽ không làm khó ta chứ?”

Vương Xán xua tay, phát huy ra ưu thế của chúa công, ra lệnh: “Phụng Hiếu, chúng ta không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là nói ngươi không thể uống rượu, không thể gần nữ sắc, minh bạch chưa?”

Trình Dục và Tuân Du đều gật đầu, đồng ý với cách nói của Vương Xán.

“Minh bạch rồi!”

Quách Gia nghe thấy vậy, biết chuyện không thể làm trái, lập tức bỏ cuộc. Vương Xán, Trình Dục, Tuân Du cũng không ủng hộ hắn, ngay cả một chiến hữu trong chiến hào cũng không có, còn phản kháng cái rắm.

“Chúa công, có thể cho ta mượn xem Thái Bình Yếu Thuật không?”

Quách Gia đột nhiên nghĩ đến Thái Bình Yếu Thuật, trong lòng cũng nổi tâm muốn xem thử.

“Ừ, cho ngươi.”

Quách Gia tiếp lấy Thái Bình Yếu Thuật, khi lật sách đọc phần thiên văn địa lý đầu tiên, thần sắc lười biếng trong nháy mắt biến thành nghiêm túc. Tốc độ đọc sách của hắn cũng rất nhanh, không mất bao lâu đã đọc xong phần thiên văn địa lý, khi đọc tới phần y bặc tinh tượng thì cả người chìm đắm vào trong Thái Bình Yếu Thuật. Nhất là bói toán tinh tượng, Quách Gia đọc mà như say như mê, liên tục gật đầu.

“Phù phù...”

Thật lâu sau, cuối cùng Quách Gia ngẩng đầu lên, nói: “Chúa công, có thể cho ta mượn xem mấy ngày không?”

Vương Xán nhìn Quách Gia một cái, lại nhìn thoáng qua Tuân Du trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong, trong lòng lập tức quyết định, nói: “Thế này đi, ngươi và Công Đạt hai người đều cảm thấy hứng thú với Thái Bình Yếu Thuật. Vậy chép một phần cho ngươi, muốn xem nội dung gì thì chép nội dung đó, các ngươi thấy sao?”

Tuân Du nghe thấy vậy thì vui lắm, bái tạ Vương Xán: “Đa tạ chúa công.”

Vương Xán vội vàng đỡ Tuân Du dậy, nói: “Nội dung trong sách hai người các ngươi muốn chép lúc nào cũng được, bởi vì những cái này đều là những chi tiết nhỏ. Hiện tại mấu chốt nhất là loại trừ độc tố trong cơ thể Phụng Hiếu, đây mới là việc quan trọng nhất.”

Trình Dục cũng gật đầu nói: “Chúa công nói rất đúng, thời gian trị liệu độc tố trong cơ thể Phụng Hiếu không nên chậm trễ, càng sớm càng tốt.”

Tuân Du bỏ tay đỡ Quách Gia ra, đứng dậy nói: “Chúa công, phương thuốc để loại trừ độc tố trong cơ thể Phụng Hiếu được ghi trong Thái Bình Yếu Thuật ta đã thuộc rồi. Giờ ta tới hiệu thuốc bắc bốc thuốc cho Phụng Hiếu, thuận tiện mua cả thuốc mà Chu Chính Chu Thái y kê cho Phụng Hiếu, để Phụng Hiếu uống.”

Nói xong, Tuân Du liền rời đi.

Quách Gia lúc này cũng đặt Thái Bình Yếu Thuật trong tay sang một bên, nhìn về phía Vương Xán, hỏi: “Chúa công chuẩn bị khi nào thì bái kiến Đổng Trác?”

Vương Xán hồi đáp: “Buổi chiều ngày mai, ta và lão sư cùng tới phủ thái sư, bái kiến Đổng Trác. Phụng Hiếu, làm sao vậy, chẳng lẽ có gì không đúng ư?”

Quách Gia lắc đầu, hỏi: “Chúa công bái kiến Đổng Trác, hy vọng được chức quan gì?”

Vương Xán không chút nghĩ ngợi nói: “Tất nhiên là quận Nhữ Nam, nắm giữ quận Nhữ Nam.”

Quách Gia nghe thấy vậy, bỗng dưng cười hỏi: “Chúa công nắm chắc có thể trở thành quận thủ Nhữ Nam như vậy ư? Chúa công chắc rằng mình sẽ có được sự đồng ý của Đổng Trác, Đổng Trác nguyện ý để chúa công trở thành quận thủ Nhữ Nam?”

Vương Xán lắc đầu nói: “Tất nhiên là không nắm chắc, có thể trở thành quận thủ Nhữ Nam hay không tất cả là một ý niệm của Đổng Trác.”

Quách Gia lúc này mới cười cười, hỏi: “Chúa công có bản đồ xung quanh Nhữ Nam không?”

Vương Xán trong lòng nghi hoặc, không biết Quách Gia muốn bản đồ Nhữ Nam làm gì. Có điều trên người hắn vừa hay có bản đồ quận Nhữ Nam, đây là lễ vật Vương Xán chuẩn bị hiến cho Đổng Trác.

Một bộ bản đồ, phi thường trọng yếu.

Trừ triều đình ra, rất ít địa phương có bản đồ châu quận.

Đây không chỉ là để phòng bị quan địa phương sau khi có bản đồ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với triều đình dụng binh. Mà cũng là để triều đình nắm chắc được địa phương, chỉ cần triều đình có bản đồ của địa phương thì có thể tùy thời phát binh tấn công bất kỳ địa phương nào.

Vương Xán từ trong ống tay áo lấy ra một tấm bản đồ da dê, nói: “Đây là bản đồ tường tận của quận Nhữ Nam và vùng xung quanh.”

Trình Dục thấy vậy thì trêu ghẹo: “Chúa công, bảo bối trên người ngài nhiều thật, không chỉ có Thái Bình Yếu Thuật đặt ở trong ngực. Ngay cả bản đồ của quận Nhữ Nam và vùng xung quanh cũng đặt ở trên người, nếu tên cường đạo nào cướp được thì thu hoạch lớn lắm.”

Trình Dục chỉ nhìn thấy Vương Xán lấy ra Thái Bình Yếu Thuật cùng với bản đồ quận Nhữ Nam.

Nếu biết trên người Vương Xán còn có một quyển Chân Võ bí tịch, chỉ sợ càng thêm kinh ngạc.

Y bặc tinh tượng, hành quân bày trận, thiên văn địa lý trong Thái Bình Yếu Thuật Vương Xán có thể lấy ra để mưu sĩ của mình nghiên cứu. Nhưng Chân Võ bí tịch thì lại không thể chia sẻ, đây là con bài chưa lật cuối cùng của Vương Xán, là cái gốc lập mệnh của Vương Xán.

Vương Xán đặt bản đồ ở trên giường rồi mở ra trước mặt Quách Gia.

Quách Gia vươn tay ra chỉ vào bản đồ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Thật lâu sau, Quách Gia mới thở phào một hơi, nói: “Chúa công, trước tiên không nói tới tác dụng của tấm bản đồ Nhữ Nam này, chỉ vị trí của quận Nhữ Nam đã không phải là với thực lực trước mắt của chúa công có khả năng chiếm được. Quận Nhữ Nam, thuộc Dự châu, Dự châu lại là một trong Cửu Châu, Nhữ Nam ở bên trong Dự châu, còn có cái tên là “Thiên trung”.”

“Từ thời Tần Hán tới nay, Nhữ Nam vẫn là trung tâm của Dự châu, không chỉ là quận thủ phủ của quận Nhữ Nam, cũng là thủ phủ của Dự châu.”

“Nhữ Nam là trung tâm của Cửu Châu, phóng ra tám hướng, phía nam dựa vào Thiên Trung Sơn, mặt bắc là sông Dĩnh Hà, vị trí địa lý vô cùng quan trọng.”

Quách Gia chỉ vào bản đồ, trên mặt tràn ngập vẻ tự tin, thao thao bất tuyệt: “Mời chúa công xem bản đồ, phương bắc quận Nhữ Nam tiếp giáp với quận Dĩnh Xuyên, thông qua Dĩnh Xuyên có thể tản binh tới Hổ Lao quan, uy bức Lạc Dương. Phía nam quận Nhữ Nam, phía nam không có điểm giao thông quan trọng, chỉ cần một nhánh tinh binh là có thể xuống thẳng Kinh châu. Phía tây quận Nhữ Nam, phía tây tiếp giáp với Uyển thành, Uyển thành là đi thông tới quan khẩu của Tây Đô Trường An, chỉ cần có thể chiếm được Uyển thành, liền có khả năng uy hiếp Trường An. Phía đông quận Nhữ Nam, tiếp giáp Dương Châu là Thọ Xuân, nhưng quận Nhữ Nam gần Dĩnh Thủy, nếu có một nhánh thủy quân liền có thể xuống thẳng Thọ Xuân đánh vào Dương Châu.”

“Chiếm Nhữ Nam liền có cơ hội bắc thượng Lạc Dương, nam hạ Kinh châu, tây tiến Trường An, đông xuất Dương Châu. Thành Nhữ Nam có vị trí địa lý quan trọng như vậy, Đổng Trác không thể để chúa công chiếm cứ Nhữ Nam được. Ngay cả khi Đổng Trác ấm ở muốn để chúa công trở về Nhữ Nam thì chỉ sợ mưu sĩ số một Lý Nho dưới trướng Đổng Trác cũng sẽ không để chúa công tiếp tục ở lại Nhữ Nam.”

Một phen phán đoán suy luận của Quách Gia rất hùng hồn, Vương Xán liên tục gật đầu.

Thần sắc trên mặt Vương Xán biến đổi, mày nhíu lại, nói: “Nói như vậy, Đổng Trác khẳng định sẽ phái đại tướng dưới trướng trấn thủ Nhữ Nam. Mà ta thì rất có khả năng bị điều tới địa phương khác, hoặc là bị giam cầm ở Nhữ Nam, trở thành con rối ngoài mặt thì nắm Nhữ Nam.”

Quách Gia gật đầu nói: “Chúa công nói rất đúng, nhưng mà với tính toán của Quách Gia, chúa công rất có thể bị điều khỏi Nhữ Nam.”

“Ồ, vì sao lại vậy?” Vương Xán hỏi.

Quách Gia nói: “Chúa công chiếm cứ Nhữ Nam, thời gian cũng không ngắn. Cho dù Đổng Trác phái binh đóng quân ở Nhữ Nam, chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện tình huống đuôi to khó vẫy, căn bản không thể chỉ huy được quân đội Nhữ Nam. Đổng Trác để không cho chúa công kiềm chế Tây Lương quân ở Nhữ Nam, tất nhiên sẽ bắt chúa công dời khỏi Nhữ Nam, phái tới chỗ khác.”

Vương Xán nghe xong, trong lòng quýnh lên, hỏi: “Phụng Hiếu có kế sách để ta ở lại Nhữ Nam không?”

Quách Gia lắc đầu nói: “Chúa công, Nhữ Nam là tứ chiến chi địa, với chúa công mà nói căn bản chính là gân gà, ăn vào thì vô vị, không ăn thì tiếc. Nếu như vậy, chẳng thà rời khỏi Nhữ Nam, tới địa phương khác.” Nói đến đây, Quách Gia trầm giọng nói: “Điều mà chúa công cần là bất kể Đổng Trác an bài như thế nào, chỉ cần không phải ở lại Lạc Dương thì chúa công đều có thể đáp ứng. Chỉ cần chúa công có thể cắt cứ phương, tay nắm thực quyền, liền có cơ hội quật khởi.”

Vương Xán gật đầu, trong lòng hắn cũng có suy nghĩ như vậy.

Cắt cứ một phương rồi mưu đồ thiên hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play