Một tòa phủ đệ tráng lệ, nguy nga to lớn như hùng sư chiếm cứ, ngọa hổ nằm dài, tản ra một loại khí thế không gì sánh kịp.
Hai bên cửa lớn của tòa phủ đệ này dựng hai tượng sư tử đá cao hơn trượng.
Hai bức tượng sư tử đá hình thái kỳ lạ, mỗi con bày ra hình thái bất đồng. Con sư tử bằng đá bên trái ngẩng đầu, miệng há to, nửa thân trước hơi ngồi xuống, bộ dạng giống như tùy thời nuốt người. Con bên phải thì đầu ngẩng cao, chân trước nghếch lên, bộ dạng như chuẩn bị nhảy.
Hai con sư tử đá này biểu hiện ra chỗ bất phàm của tòa phủ đệ này.
Cửa lớn của phủ đệ là một cánh cửa bằng đồng thiết rộng hai trượng, cao hai trượng, ở giữa cửa lớn là một vòng gõ cửa cực to. Ở chính giữa bên trên là một tấm biển dát vàng lớn, bên trên biển viết hai chữ vàng lóng lánh: “Đổng phủ”.
Trước cửa phủ, có bốn gã binh lính mặc khôi giáp đứng gác.
Sĩ binh tay cần trường mâu, thần sắc lạnh lùng, quả nhiên là uy phong hiển hách, vô cùng dọa người.
Phủ đệ hoa lệ như vậy, trong thành Lạc Dương trừ thái sư Đổng Trác đương triều ra thì không còn người thứ hai.
Lúc này ở hậu viện phủ Đổng thái sư, hai người trung niên đang ngồi đối diện nhau.
“Văn Ưu, Thái Ung đó sẽ dẫn Vương Xán tới bái phỏng, ta định để Vương Xán đảm nhiệm quận thủ Nhữ Nam, ngươi thấy thế nào?”
Người nói chuyện mặc áo mãng bào màu đen, bên ngoài khoác giáp trụ màu nâu, trên đầu đội mũ dài màu đen. Bộ dạng ngực nở eo thô, mắt hổ miệng rộng, dưới cằm là chùm râu quai nón, trông rất thô hào.
Nhìn tuổi thì đại khái hơn bốn mươi, còn chưa đến năm mươi.
Người này chính là thái sư Đổng Trác độc bá triều cương.
Mà người y hỏi, tuổi nhỏ hơn Đổng Trác một chút, khoảng chừng hơn ba mươi. Dáng người gầy yếu, mắt hẹp dài, môi mỏng, khuôn mặt tạo cho người ta một loại cảm giác hung ác nham hiểm. Người này chính là Lý Nho Lý Văn Ưu, con rể của Đổng Trác.
“Nhạc phụ, ngài định giam cầm Vương Xán ở Nhữ Nam ư?”
Tròng mắt đen của Lý Nho đảo quanh, nói rất khiêm tốn, ngữ khí nói chuyện của hắn vô cùng cẩn thận. Khác với sự cẩn thận của Lý Nho, Đổng Trác ngồi rất tùy ý, một tay bưng chén rượu, tay kia thì thỉnh thoảng lại gãi đầu. Mà Lý Nho ngồi đối diện Đổng Trác thì ngồi nghiêm chỉnh, hai tay cung kính đặt trên đùi, mặt mày nghiêm nghị, giống như đang đối diện với cự thú tiền sử vậy.
Đổng Trác lắc đầu, ồm ồm nói: “Vương Xán có thể từ giặc Khăn Vàng lắc mình biến hóa trở thành đệ tử của Thái Ung, người này vô cùng không đơn giản. Có năng lực, có tâm kế, so với Tào Tháo, Viên Thiệu thì cô càng coi trọng người này hơn. Viên Thiệu, Tào Tháo đều có thế lực, đều là con cháu đại tộc, nếu dùng những người này thì tất nhiên có quá nhiều cản trở, không thể dùng cho cô được. Nhưng Vương Xán thì khác, Vương Xán chỉ là một giặc Khăn Vàng, thân phận hèn mọn, chỉ cần lợi dụng tốt, cô nghĩ sẽ có thể biến Vương Xán thành lợi nhận trong tay cô.”
“Nếu là lợi nhận trong tay thì tất nhiên sẽ không giam cầm Vương Xán, khiến hắn không có đất dụng võ.”
Đổng Trác ngồi lâu ở vị trí cao, cư di khí, dưỡng di thể. Khi nói chuyện không ngờ có một cỗ khí thế vô hình từ trên người Đổng Trác tản ra, khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Lý Nho nói tiếp: “Nhạc phụ, với tầm mắt của tiểu tế, Vương Xán người này lòng có chí lớn, chỉ sợ không dễ dàng bị nắm giữ.”
Đổng Trác ngẩn ra, hàn quang trong mắt chợt lóe, nói: “Văn Ưu, ngươi rất hiểu Vương Xán ư?”
Lý Nho nói: “Nhạc phụ, tiểu tế từng hai lần đối thoại trực tiếp với Vương Xán. Lần đầu tiên là lúc Vương Xán vừa mới vào Thái phủ, bái phỏng Thái Ung. Lúc ấy Vương Xán vẫn chưa là đệ tử của Thái Ung, chỉ tới bái phỏng Thái Ung, lúc ấy tiểu tế thấy Vương Xán rất có tài năng, mang lòng ái tài, muốn buộc Vương Xán lên người Thái Ung. Cũng coi như là sẽ nguyện trung thành với nhạc phụ, bởi vậy mới trợ giúp để Vương Xán bái Thái Ung làm thầy.”
“Lần thứ hai thì ở yến hội Vương Xán bái Thái Ung làm thầy, tiểu tế không được Thái Ung mời, không mời mà tự đến. Lúc ấy tiểu tế muốn vạch trần thân phận giặc Khăn Vàng của Vương Xán, khiến cho Vương Xán trở thành giặc Khăn Vàng ai ai cũng hét đánh. Nhưng không ngờ một câu lo trước cái lo của thiên hạ,vui sau cái vui của thiên hạ của Vương Xán khiến Vương Xán lắc mình biến hóa thành người thừa kế của Thái Ung. Hơn nữa khiến nho gia học sĩ trong thành Lạc Dương cũng tiếp nhận Vương Xán, quả thực là mất hết mặt mũi trở về.”
“Trong mắt tiểu tế, Vương Xán này tuyệt đối không phải là loại người tình nguyện cúi đầu trước ai. Bởi vậy, tiểu tế đề nghị nhạc phụ gạt Vương Xán sang một bên, để hắn nếm thử cảm giác không được trọng dụng. Đợi sau khi mài dũa một phen thì lại thử Vương Xán, xem xem có thể để nhạc phụ dùng không?”
“Văn Ưu, đề nghị của ngươi cô chưa bao giờ hoài nghi.” Đổng Trác không chút nghi ngờ nói: “Nếu không có Văn Ưu, cũng không có cô phong quang vô hạn, nắm hết quyền hành ngày hôm nay. Chỉ là, Văn Ưu có nghĩ tới không, tuy rằng Tây Lương thiết kỵ lợi hại, nhưng lại thiếu một người có thể một mình đảm đương một phía. Ngay cả là Lữ Bố, Ngưu Phụ, Lý Giác, Quách Tỷ cũng chỉ là tướng tài nghe lời mà thôi, không có năng lực một mình cáng đáng một mặt. Bởi vậy cô mới muốn mời chào Vương Xán, để Vương Xán một mình đảm đương một phía.”
Lý Nho đứng dậy, nghiêm mặt can gián: “Thái sư, một soái tài và một tướng tài, tuy nói soái tài khiến người ta thích hơn. Nhưng một soái tài không nghe lời và một tướng tài nghe lời, ty chức hy vọng thái sư có thể lựa chọn tướng tài nghe lời. Tây Lương thiết kỵ uy mãnh vô song, cần tướng tài nghe lời chứ không phải là một soái tài không nghe lời, mong thái sư cân nhắc.’
Khi nói chuyện, Lý Nho đã thay đổi cách xưng hô, trực tiếp từ nhạc phụ biến thành thái sư.
Đợi Lý Nho ngồi xuống rồi, Đổng Trác mới nói: “Văn Ưu, ý của ngươi là phái Tây Lương thiết kỵ tiếp nhận Nhữ Nam, sau đó giam cầm Vương Xán ở Nhữ Nam, không cho Vương Xán xuất đầu, hoàn toàn để Vương Xán biến mất trong tầm mắt của bách tính?”
Lý Nho lắc đầu nói: “Nhạc phụ, chỉ giam cầm Vương Xán ở Nhữ Nam hiển nhiên là không đủ. Vương Xán chiếm Nhữ Nam đã được một tháng, thời gian một tháng này đã đủ để Vương Xán đả tạo Nhữ Nam thành bền chắc như thép. Cho dù nhạc phụ phái Tây Lương thiết kỵ chiếm Nhữ Nam, nhưng nhạc phụ có thể cam đoan nắm được Vương Xán, khiến cho Vương Xán biến mất trong tầm mắt của dân chúng không?”
Đổng Trác suy tư một lúc rồi lắc đầu: “Chỉ sợ là không thể, Vương Xán chiếm Nhữ Nam, lại có năng lực, có thủ đoạn, lại chiếm địa lợi, nhân hòa. Tây Lương thiết kỵ muốn nắm Nhữ Nam trong tay, đồng thời lại có thể tùy ý nhào nặn Vương Xán, chỉ sợ là khó có thể làm được. Không thể, có khi Tây Lương quân còn bị Vương Xán nhào nặn ý chứ.”
Dừng một chút, Đổng Trác lại hỏi: “Vậy Văn Ưu định xử lý Vương Xán thế nào?”
Ánh mắt Lý Nho lạnh lùng, trầm giọng nói: “Điều Vương Xán ra khỏi thành Nhữ Nam, sau đó đưa vào Ba Thục, vào Thục làm quan.”
Ở cửa lớn Đổng phủ, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, cuối cùng dừng ở cửa lớn Đổng phủ.
Màn xe vén lên, Vương Xán mặc áo trắng từ trong xe ngựa chui ra, đứng trên càng xe, sau đó nhảy xuống. Ngay sau đó, Thái Ung cũng từ trong xe ngựa chui ra, đứng trên càng xe.
“Lão sư, người cẩn thận một chút.”
Vương Xán đứng giữ xe ngựa, đỡ Thái Ung xuống, đi tới phủ thái sư Đổng Trác.
Tiến vào đại sảnh của Đổng phủ, Vương Xán ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đổng Trác mặc một thân áo mãng bào màu đen, đeo kim đao ngồi trong đại sảnh. Lý Nho thần sắc bình tĩnh, đứng bên cạnh Đổng Trác, mắt hơi híp lại, đợi Vương Xán và Thái Ung tiến vào đại sảnh.
“Bái kiến thái sư.”
Thái Ung và Vương Xán đi lên trước, Vương Xán hơi đứng tụ sau Thái Ung, hai người đồng thời xá Đổng Trác một cái.
“Thái đại gia mau ngồi, mau ngồi.” Đổng Trác vẻ mặt tươi cười, vội vàng bảo Thái Ung ngồi xuống. Đại gia, là một loại tôn xưng với người có học vấn tinh thâm, Thái Ung học vấn tinh thâm, là văn học gia, thư pháp gia, lại bác học đa tài, thông hiểu kinh sử, thiên văn, âm luật, am hiểu từ phú. Đổng Trác xưng hô với Thái Ung là Thái đại gia để thể hiện sự tôn kính đối với Thái Ung.
“Ha ha... Đây là Vi Tiên phải không, đúng là một thanh niên tuấn tú.”
Đổng Trác xoay chuyển ánh mắt, cười cười nói: “Thái đại gia và Vi Tiên bái phỏng cô là vinh hạnh của cô. Thái đại gia và Vi Tiên không cần câu thúc, cứ tùy ý, tùy ý.”
“Đa tạ thái sư.” Thái Ung thi lễ với Đổng Trác, sau đó vén vạt áo ngồi xuống.
Vương Xán ngồi xuống bên cạnh Thái Ung, ngồi nghiêm chỉnh, người thẳng tắp.
“Vi Tiên, ngươi có thể quy thuận triều đình, cô vô cùng cao hứng. Nói đi, ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần là yêu cầu hợp lý thì bản thái sư sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Đổng Trác mặt tươi cười, chỉ là khi nói chuyện, trong mắt hổ lóe ra hàn quang lãnh liệt.
“Chó má, ai tin ngươi thì người đó chết chắc.” Trong lòng Vương Xán mắng thầm một tiếng, hắn vẫn chú ý tới quang mang lãnh lệ trong đôi mắt của Đổng Trác. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ đây là lời khách sáo của Đổng Trác mà thôi, nếu tin là thật, chào giá với Đổng Trác, chỉ sợ cái nhận được chính là dao mổ của Đổng Trác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT