Trình Dục và Tuân Du đồng thời cúi đầu với Vương Xán, trong đầu Vương Xán ầm một cái, lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây là vở gì vậy?

Trong lòng Vương Xán tất nhiên là muốn thu nhận Trình Dục, Tuân Du, nhưng một màn trước mắt cũng quá khiến cho người ta kinh ngạc rồi. Không ngờ hai người Trình Dục, Tuân Du lại chủ động quy thuận Vương Xán, đây chẳng lẽ là vì Vương Xán bái Thái Ung làm thầy? Nếu là như thế này, chẳng thà bái thêm mấy vị đại nho làm thầy, há chẳng phải là ngày nào cũng có người quy thuận sao?

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán của Vương Xán mà thôi.

Hắn vội vàng vươn tay ra đỡ Trình Dục và Tuân Du dậy, nói: “Trọng Đức Công, Công Đạt, hai người các ngươi sao lại vậy?”

Trình Dục cười nói: “Chúa công cũng là người có chí lớn, chẳng lẽ không nhận lão phu và Công Đạt?”

Trình Dục và Tuân Du sẵn sàng góp sức, Vương Xán tất nhiên là vô cùng cao hứng, chỉ là vẫn có chút không tin mà thôi. Hắn lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải, trong lòng ta tất nhiên hy vọng Trọng Đức Công, Công Đạt có thể cùng ta dắt tay đánh hạ một mảng giang sơn thật lớn. Chỉ là Trọng Đức Công và Công Đạt ở trong lòng ta chính là trí mưu vô song chi sĩ, nhưng mà ta đến nay vẫn chưa được triều đình thừa nhận, không có đủ thực lực. Bởi vậy trong lòng mới có chút kinh ngạc.”

Trình Dục cười vang nói: “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lão phu và Công Đạt lúc này nương tựa chúa công, chẳng phải là càng lộ rõ thành ý ư?”

Tuân Du nói: “Thật ra, ta và Trọng Đức Công khi ở Dĩnh Xuyên gặp chúa công đã bắt đầu chú ý tới chúa công. Chúng ta tới Lạc Dương, cũng là để quan sát chúa công. Hôm nay chúa công chịu lấy ra thần thư Thái Bình Yếu Thuật vì Phụng Hiếu, đủ thấy được lòng dạ của chúa công. Bởi vậy, ta và Trọng Đức Công cũng hạ quyết định nương nhờ chúa công.”

Thật ra, Trình Dục và Tuân Du hạ quyết định nương tựa Vương Xán, Thái Bình Yếu Thuật cũng chỉ là một phần nguyên nhân.

Nguyên nhân chính là Quách Gia sử dụng thuật bói toán của Văn Vương, không ngờ vẫn không đoán được tương lai của Vương Xán. Đây cũng là một nguyên nhân lớn mà Trình Dục và Tuân Du quyết định nương tựa Vương Xán.

Hơn nữa Vương Xán trong tửu lâu ở Dĩnh Xuyên gặp đoàn người Trình Dục, sau một cuộc nói chuyện, Trình Dục và Tuân Du đã hiểu đại khái với Vương Xán, cũng sinh thiện cảm với Vương Xán. Đồng thời, Vương Xán vào Lạc Dương bái Thái Ung làm thầy, xóa bỏ được thân phận giặc Khăn Vàng trên người, biến hóa nhanh chóng trở thành trung thần mà ai cũng yêu thích và kính ngưỡng. Trên người phủ thêm cái áo khoác trung thần, chuyện cũng dễ làm hơn. Đây cũng là một nguyên nhân lớn trong đó.

Các nguyên nhân gộp lại, mới có Trình Dục và Tuân Du hai người quyết định sẵn sàng góp sức cho Vương Xán.

Vương Xán được Tuân Du, Trình Dục sẵn sàng góp sức, cười nói: “Có Trọng Đức Công và Công Đạt tương trợ, quả thực là như hổ thêm cánh!”

Dừng một chút, Vương Xán đột nhiên nghĩ đến bốn người Trình Dục, còn có Tuân Úc chưa xuất hiện, nếu y cũng nương tựa mình, chẳng phải là tốt hơn nữa ư. Hắn nghĩ đến đây liền hỏi: “Công Đạt, Văn Nhược cũng đi cùng với các ngươi cơ mà? Sao giờ lại chỉ có ngươi, Trọng Đức Công, Phụng Hiếu, không thấy Văn Nhược đâu? Chẳng lẽ Văn Nhược có việc đi ra ngoài ư?”

Tuân Du giải thích: “Chúa công, thúc phụ đi Ký Châu, nương tựa Viên Bổn Sơ rồi.”

“Ồ, không ngờ Văn Nhược muốn nương tựa Viên Bổn Sơ sao?”

Vương Xán trong lòng buồn bã mất mát, lắc đầu tự giễu: “Như vậy xem ra, Văn Nhược không đồng ý với những lời nói lúc trước của ta ở Dĩnh Xuyên, nếu không Văn Nhược cũng sẽ không tới Ký Châu, nương tựa Viên Thiệu.”

Trình Dục nghe thấy vậy bèn nói: “Không phải là Văn Nhược không đồng ý, chỉ là đầu óc sơ cứng, vẫn ôm một tia hy vọng. Nghĩ Viên Thiệu có thể khởi binh phản kháng Đổng Trác, cứu vớt hoàng đế, trọng triều cương của Hán thất thôi.”

Vương Xán ừ một tiếng, hắn biết rõ lịch sử, cũng biết Tuân Úc là tử trung với hoàng đế.

Nếu không, Tuân Úc cũng sẽ không bởi vì trung thành với hoàng đế mà cuối cùng không được Tào Tháo trọng dụng, buồn bực mà chết.

“Ơ? Ta đang ở đâu đây? Rượu của ta đâu?”

Quách Gia nằm trên giường đột nhiên mở mắt, lắc lắc cái đầu nặng như đá, cảm thấy phía trước mơ mơ hồ hồ. Một hồi lâu sau, cảnh tượng trước mắt mới rõ dần, miệng hắn lầu bầu một tiếng, nghiêng đầu nhìn, không ngờ phát hiện bên cạnh có ba người ngồi. Trừ hai người quen Trình Dục và Tuân Du ra thì không ngờ còn có một người mặc áo trắng, tóc đen như mực, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng là Vương Xán đã gặp ở Dĩnh Xuyên.

“Ồ, Vi Tiên, sao ngươi lại đến Anh Hùng lâu?”

Quách Gia đầu vẫn mê man, nhưng đã dần dần tỉnh táo lại.

Vương Xán cười cười hồi đáp: “Ta vốn ở Anh Hùng lâu, chỉ là khi vừa về Anh Hùng lâu thì vừa hay đụng phải Công Đạt, cho nên tới thăm.”

Vương Xán thấy Quách Gia đã tỉnh táo lại, trên mặt tươi cười.

“Phụng Hiếu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”

Tuân Du thấy Quách Gia đã tỉnh táo lại, vội vàng đi đến bên cạnh giường, đỡ Quách Gia dậy dựa vào đầu giường: “Khi ngươi đang uống rượu thì đột nhiên ngất đi, dọa ta và Trọng Đức Công sợ chết khiếp. Tìm mấy đại phu tới, họ nói người ngươi mang bệnh nặng, khó có thể trị tận gốc. May mắn chúa công có phương thuốc trị tận gốc độc tố trong cơ thể ngươi, ngươi mới có thể có cơ hội khôi phục sức khỏe.”

“Chúa công? Công Đạt ngươi đây là...” Quách Gia mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Vương Xán một cái, kinh hô: “Công Đạt, ngươi và Trọng Đức Công đã hạ quyết định rồi ư?”

Tuân Du hồi đáp: “Đúng vậy, ta và Trọng Đức Công đã nương tựa chúa công, cam lòng để chúa công sai khiến.”

“Trọng Đức Công, thật sao?” Quách Gia hỏi lại lần nữa.

Trình Dục hồi đáp: “Thật!”

Quách Gia lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ thật sự là thiên ý. Ôi chao, thành Lạc Dương to như vậy, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau trong Anh Hùng lâu. Nếu Trọng Đức Công và Công Đạt đều đã nương tựa, ta dứt khoát cũng làm theo, Dĩnh Xuyên hùng kiệt chúng ta tất nhiên là không thể tách ra.”

Tuy nói vậy, nhưng thật ra Quách Gia cũng đã sớm chú ý tới Vương Xán, trong lòng cũng mang lòng sẵn sàng góp sức.

Chỉ là Trình Dục và Tuân Du đều đã nương tựa Vương Xán, Quách Gia cũng không muốn tiếp tục quan sát Vương Xán nữa.

Quách Gia nói xong, đứng dậy bái Vương Xán: “Quách Gia bái kiến chúa công.”

Tuy rằng Quách Gia đã tỉnh lại, nhưng sức khỏe vẫn rất yếu, vừa mới dứt lời thì Quách Gia đã thở hổn hển.

“Ha ha... Có Phụng Hiếu, Trọng Đức Công, Công Đạt tương trợ, nghiệp lớn có thể thành, nghiệp lớn có thể thành.” Trong lòng Vương Xán vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng có ban để của mình rồi.

Quách Gia, thiên tài đời này.

Trình Dục, cương nghị quả cảm, có thể làm đại sự.

Tuân Du, tính toán không bỏ sót, diệu kế đầy rẫy.

Ba người vốn là ban để của Tào Tháo, hiện giờ lại thành nhóm mưu sĩ đầu tiên của Vương Xán.

Có điều trong lòng Vương Xán tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn có một tia mất mát. Nếu Tuân Úc cũng nương tựa mình thì tốt biết bao, chỉ là Vương Xán cũng biết rõ, Tuân Úc không thể nương tựa hắn. Trên đầu Vương Xán hắn mang cái danh giặc Khăn Vàng, mà Tuân Úc lại là người một lòng một dạ trung quân đền nợ nước, với tính tình của Tuân Úc, sao có thể nương tựa một tên giặc.

“Chúa công, Quách Gia quy thuận chúa công, có thể có rượu ngon? Có thể có giai nhân không?” Quách Gia lại dựa người lên đầu giường, vẻ mặt lười biếng, cười hỏi.

Vương Xán cười nói: “Rượu ngon thì có, giai nhân cũng có, đáng tiếc hiện tại ngươi không thể hưởng thụ.”

“Ồ, vì sao?”

Mặt Quách Gia xịu xuống, người đang dựa vào giường đột nhiên ngồi thẳng dậy, hai mắt trợn tròn, nhìn Vương Xán rồi lại nhìn Tuân Du và Trình Dục.

Tuân Du ngồi bên cạnh, thấy Quách Gia nhổm dậy thì vội vàng vươn tay đỡ lấy Quách Gia, quát lớn: “Phụng Hiếu, ngươi đã thành như vậy rồi còn muốn rượu ngon, giai nhân sao? Chu Thái y nói, ngươi uống rượu tới hại gan, háo sắc tới hại thận, động não hao tổn tinh thần. Lại thường xuyên ăn ngũ thạch tán và kim đan, trong phế phủ chứa rất nhiều độc tố, những độc tố này phải dứt khoát thanh trừ. Bởi vậy trong khoảng thời gian uống thuốc cũng không thể uống rượu, không thể tiếp cận nữ sắc, nhất là kim đan và ngũ thạch tán về sau cũng không thể ăn nữa.”

Quách Gia lắc đầu nói; “Công Đạt, cơ thể của ta ta biết, sớm đã đầy độc tố, không thể trị tận gốc, ngươi đừng an ủi ta.”

Tuân Du nói: “Yên tâm đi, bệnh của ngươi có thể trị khỏi.”

Quách Gia trầm giọng nói: “Bệnh tình của ta ta biết, không thể trị được, Công Đạt đừng gạt ta.”

Tuân Du cười bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Trình Dục một cái. Trình Dục nói tiếp: “Phụng Hiếu, yên tâm đi. Trong Thái Bình Yếu Thuật của chúa công có ghi rõ về độc tố trong cơ thể ngươi, bệnh của ngươi có thể chữa khỏi được.”

“Thái Bình Yếu Thuật?” Ánh mắt Quách Gia chiếu sang Vương Xán, vẻ mặt nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play