“Phụng Hiếu, thúc phụ đâu? Thúc phụ sao không ở cùng với ngươi?”

Tuân Du mắt lóe sáng, vẻ mặt lo lắng, giữ chặt ống tay áo của Quách Gia không ngừng hỏi.

Quách Gia và Tuân Úc hai người cùng tới Ký Châu, hiện giờ lại chỉ có Quách Gia một mình tới Lạc Dương, không thấy Tuân Úc. Trong lòng Tuân Du tất nhiên là nóng như lửa đốt, khó tránh khỏi lo lắng, ngay cả quạt trong tay cũng không biết ném sang bên cạnh từ lúc nào.

Trình Dục lắc đầu nói: “Công Đạt, ngươi quan tâm quá tất loạn, nhìn bộ dạng thản nhiên của Phụng Hiếu là biết Văn Nhược không sao rồi. Nếu không Phụng Hiếu đã mang vẻ mặt ngưng trọng tới đây.”

“Phù phù, có rượu uống cơ à, đúng là ngày thánh thần tiên.”

Quách Gia thở hắt ra một hơi trọc khí, trên mặt tràn đầy thần sắc vô cùng sảng khoái, không nhanh không chậm nói: “Công Đạt, Văn Nhược cũng là người gần bốn mươi rồi, cũng không phải là trẻ con, ngươi lo lắng như vậy làm gì. Ôi chao, vẫn là Trọng Đức Công tâm tư tinh tế, biết Văn Nhược không sao.”

Trình Dục cười mắng: “Nếu Văn Nhược đã xảy ra chuyện, ngươi còn có thể tiêu sái như vậy ư?”

Quách Gia gật đầu nói: “Trọng Đức Công nói rất đúng.”

Lúc này Tuân Du mới thở phào, hỏi: “Phụng Hiếu, thúc phụ đâu? Chẳng lẽ thúc phụ có việc phải đi ư? Chẳng lẽ thúc phụ muốn một mình tới Ký Châu đầu nhập Viên Bổn Sơ? Hay là Phụng Hiếu ngươi không muốn đi Ký Châu, ngược lại về Lạc Dương?”

Quách Gia vẻ mặt bất đắc dĩ, xòe tay ra nói: “Đúng là ta rời khỏi Văn Nhược, một mình tới Lạc Dương.”

“Vậy sao ngươi không kép thúc phụ cùng đến Lạc Dương, nhiều người cũng tiện chiếu cố cho nhau!” Tuân Du vội vàng hỏi.

Quách Gia lắc đầu, giận dữ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta khuyên bảo Văn Nhược, bảo Văn Nhược cùng ta tới Lạc Dương, nhưng tính khí Văn Nhược ngang như lừa, căn bản không chịu nghe lời ta. Còn nói cái gì mà Viên Thiệu là tứ thế tam công, lão Viên gia trung thành với đất nước, là người trung thành với triều đình, đáng để nương tựa.”

“Bởi vậy, ta và Văn Nhược chia tay ở Huỳnh Dương, sau khi tách ra thì Văn Nhược đến thẳng Ký Châu, ta thì tới Lạc Dương.”

Tuân Du vẻ mặt nghi hoặc: “Phụng Hiếu, ngươi vốn định đến Ký Châu, sao đột nhiên lại tới Lạc Dương?”

Quách Gia nghe thấy vậy, vẻ vui cười trên mặt trong nháy mắt thu liễm lại, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

“Đoạn thời gian trước, ta từng đêm nhìn thiên tượng, phát hiện thiên tượng có biến. Phương hướng Nhữ Nam lại có một ngôi sao trong nháy mắt sáng rực lên, đẩu ngưu trùng tiêu, khí thế bức người. Vận mệnh vốn chia ba thiên hạ là phương bắc, tây nam, đông nam khi tinh tượng dâng lên, không ngờ phát sinh biến hóa, toàn bộ thiên hạ đại thế bắt đầu hỗn loạn mù mờ. Sau đó ta lại liên tục quan sát tinh tượng, phát hiện tinh tượng dần dần hướng về phía bắc, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào cả. Nhưng sau khi chúng ta ở trong cái miếu đổ nát gặp Vương Xán, ta liền cẩn thận quan sát, Vương Xán tới Lạc Dương, tinh tượng cũng hướng về phía bắc theo. Hơn nữa càng đi về phía bắc thì tinh tượng lại càng sáng.”

“Bởi vậy, ta mới lâm thời quyết định trở về Lạc Dương.”

“Đáng tiếc là, Văn Nhược một lòng muốn tới Ký Châu, ta cũng chỉ có thể một mình tới Lạc Dương.”

“Sau khi tới Lạc Dương, ta phát hiện Vương Xán dừng lại ở Lạc Dương, mà tinh tượng từ Nhữ Nam đi về bắc đó cũng trú ở Lạc Dương. Bởi vậy, ta kết luận tinh tượng quật khởi từ Nhữ Nam đại biểu cho Vương Xán. Lúc ấy khi ta đưa ra phán đoán này, liền sử dụng thuật bói toán của Văn Vương, bói thử một quẻ, phát hiện không ngờ không thể đoán trước được lai lịch và quỹ tích của người này. Mà đúng lúc này, Vương Xán bái Thái Ung làm thầy, viên tinh tượng chiếm cứ bầu trời Lạc Dương đó đột nhiên sáng rực lên, vô cùng chói mắt, bức thẳng tới đế tinh.”

“Tinh tượng che đế tinh, chỉ sợ lại là một nhân vật kiêu hùng.”

“Thiên hạ này, chỉ sợ cũng sẽ có một phần của Vương Xán.”

Quách Gia nói tới đây, ánh mắt lộ ra vẻ trịnh trọng.

“Phụng Hiếu, không ngờ ngươi lại sử dụng thuật bói toán của Văn Vương?” Trình Dục giật mình, khiển trách: “Thuật bói toán của Văn Vương là thánh nhân cho học, ngươi nên biết sử dụng thuật bói toán của Văn Vương không chỉ có làm hao tổn tuổi thọ, mà còn gây thương tổn cực lớn tới thân thể. Loại thuật nghịch thiên này tuy rằng quỷ thần khó lường, nhưng nguy hại quá lớn, sao ngươi có thể sử dụng thuật bói toán của Văn Vương được?”

Quách Gia ngượng ngùng nói: “Ta cũng vì có chút tò mò thôi.”

Đối với Trình Dục, trong lòng Quách Gia luôn có một phần kính sợ.

Trình Dục hừ lạnh một tiếng, quát: “Một thân sở học của ngươi đã kinh người tuyệt thế rồi, tội gì còn phải làm ra những việc trời đố kỵ người hận như vậy. Thuật bói toán của Văn Vương là thuật pháp bói toán của thượng cổ Chu Văn Vương, ngươi há có thể tùy ý sử dụng. Lần này thôi bỏ qua, quyết không được có lần sau.”

Quách Gia, Trình Dục, Tuân Du ba người tương giao tâm đầu ý hợp, tất nhiên là hiểu rõ nhau.

Mấy người có bản lĩnh gì, đối phương đều biết.

Quách Gia nghe thấy vậy, vội vàng nói: “Trọng Đức Công, thân thể của ta thế nào ta còn không biết ư? Dẫu sao cũng nát tới tận gốc rồi, sử dụng thêm mấy lần thuật bói toán của Văn Vương cũng không ngại. Có điều lần này sử dụng thuật bói toán của Văn Vương không ngờ vẫn không thể đoán được lai lịch và quỹ tích của Vương Xán. Quả thực là huyền bí vô cùng, may mắn còn có tinh tượng mà đoán, nếu không thì đúng là chẳng thể nào mà biết nổi.”

Tuân Du khoát tay nói: “Phụng Hiếu, thuật bói toán của Vương Việt quá mức nghịch thiên, ngươi tận lực đừng sử dụng. Phải biết rằng nhân định thắng thiên, bói toán thiên tượng tuy rằng là biểu hiện của thiên tượng, nhưng vẫn là mưu sự tại nhân, đây mới là điều quan trọng nhất.”

“Được rồi, hảo tâm của hai vị ta bái tạ.”

Trong mắt Quách Gia hiện lên một tia cảm động, cầm một vò rượu lên, kính Trình Dục và Tuân Du: “Nào, ta kính hai vị một ly.”

Nói xong Quách Gia uống một hơi cạn sạch.

Một chén rượu vào bụng, trên mặt Quách Gia mang theo nụ cười cảm kích. Nhưng trong nháy mắt liền cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng, rầm một cái ngã xuống bàn, không nhúc nhích.

“Đã say rồi à, không thể nào?”

Tuân Du vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Trình Dục một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trình Dục thoáng suy tư rồi lập tức kinh hô: “Không xong rồi, Phụng Hiếu lại phát bệnh rồi. Mau đưa Phụng Hiếu tới sương phòng nghỉ ngơi.”

Trong sương phòng Quách Gia, Quách Gia nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, môi tím, sắc mặt tái nhợt. Tuân Du, Trình Dục hai người đứng bên cạnh giường, vẻ mặt khẩn trương, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Tuân Du nói: “Trọng Đức Công, hiện tại làm sao bây giờ? Mấy đại phu được mời đến đều thúc thủ vô sách, chẳng lẽ cứ để Phụng Hiếu nằm trên giường ư?”

Trình Dục thở dài một tiếng: “Đã bảo hắn đừng có dùng thuật bói toán của Văn Vương mà hắn vẫn không nghe khuyên bảo, lão phu còn biết làm gì nữa. Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể tận hết việc của người, nghe mệnh trời thôi. Công Đạt, năm ngoái ngươi làm quan ở Lạc Dương, từng đảm nhiệm chức Hoàng môn thị lang, lại ở trong phủ đại tướng quân Hà Tiến đảm nhiệm chức vị quan trọng. Hiện tại ngươi đi bái phỏng đồng nghiệp ngày xưa, xem xem có thể mời Thái y của Thái y viện tới trị liệu cho Phụng Hiếu không. Mấy đại phu trước được mời đến đều chẳng có năng lực gì, cũng chỉ có thể trông cậy vào Thái y của Thái y viện thôi.”

“Ừ, ta đi đây.” Tuân Du vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.

Ở cửa Anh Hùng lâu, Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu trở về từ Thái phủ, đang chậm rãi tiến vào Anh Hùng lâu.

Ngay khi Vương Xán vừa đặt chân vào Anh Hùng lâu thì đồng tử co rụt lại, trong mắt lóe sáng. Cả người hắn đột nhiên nghiêng sang một bên, lướt tới bên cạnh một gã văn sĩ trung niên mới vừa đi ra Anh Hùng lâu, chắp tay cười nói: “Công Đạt, đúng là thiên nhai hà xử bất tương phùng, không ngờ ở Lạc Dương lại gặp được Công Đạt. Gần đây Công Đạt vẫn tốt chứ?”

Tuân Du đang cúi đầu đi nhanh, đột nhiên thấy phía trước có một người chặn đường, ngẩng đầu lên thì thấy chính là Vương Xán.

Tuân Du vẻ mặt kinh hỉ, lập tức lại nghĩ tới Quách Gia là vì Vương Xán mới bị ngất, sắc mặt trong nháy mắt liền âm trầm, trầm giọng nói: “Tốt gì mà tốt, rất không tốt!”

Vương Xán kinh ngạc nói: “Công Đạt, xảy ra chuyện gì chăng?”

Tuân Du hừ nói: “Còn có thể có chuyện gì nữa, bởi vì ngươi, Phụng Hiếu mới ngất, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Vương Xán sững sờ, hắn không ở cùng một chỗ với Quách Gia, sao Quách Gia có thể bị bệnh vì hắn được?

Có điều lúc này Vương Xán cũng không truy hỏi, nói: “Công Đạt, Phụng Hiếu đang sống ở đâu? Ta cũng biết một ít y lý, xem xem có thể giúp đỡ chữa khỏi bệnh cho Phụng Hiếu không?”

“Ngươi ư?” Tuân Du cười xòa, nhưng trong lòng lại nghĩ tới ngựa chết làm ngựa sống, cũng nói: “Phụng Hiếu và Trọng Đức Công đang ở sương phòng chữ giáp trên tầng hai. Sau khi ngươi đi lên lầu là có thể thấy, ta còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong Tuân Du vội vã chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play