Tuân Du phất tay, vội vàng bỏ đi.

Vương Xán cũng dẫn Bùi Nguyên Thiệu tới sương phòng chữ giáp ở lầu hai. Nói thật ra, Vương Xán biết lịch sử, biết Quách Gia chết bệnh vào lúc Gia Cát Lượng rời núi. Bởi vậy trong lòng Vương Xán không lo lắng về bệnh tình của Quách Gia.

Sương phòng chữ giáp ở lầu hai, Bùi Nguyên Thiệu định gõ cửa thì lại bị Vương Xán giữ lại.

Bùi Nguyên Thiệu nghi hoặc nhìn Vương Xán, chỉ thấy Vương Xán đi ra phía trước, gõ nhẹ mấy tiếng lên cửa phòng.

“Công Đạt, sao về nhanh thế?”

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng két một tiếng mở ra, trong phòng truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trình Dục. Trình Dục mở cửa, thấy người đứng ở ngoài không phải là Tuân Du mà là Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu, trong lòng cả kinh, sao Vương Xán biết y và Tuân Du ở đây? Ngẩn người một thoáng rồi Trình Dục có phản ứng, hỏi: “Vi Tiên, sao ngươi lại ở đây?”

Vương Xán nói: “Ta ở dưới lầu gặp Công Đạt, nghe nói Phụng Hiếu bị bệnh nặng, tới thăm một phen.”

Trình Dục thở dài một tiếng, xua tay nói: “Vi Tiên, mời vào trong!”

Vương Xán đi vào trong phòng ở, lập tức liền ngửi thấy mùi thuốc ùa vào mũi.

“Trọng Đức Công, Phụng Hiếu sao đột nhiên bị bệnh nặng? Trước đó không lâu khi chúng ta gặp nhau ở tửu lâu Dĩnh Xuyên, Phụng Hiếu vẫn ổn mà? Sao vừa tới Lạc Dương đã thành thế này?”

Vương Xán nhìn Quách Gia nằm trên giường không nhúc nhích, mắt nhắm chặt, môi tím, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Quách Gia là mưu sĩ vừa ý nhất trong mắt Vương Xán, nếu Quách Gia chết, chẳng phải là mất đi một cánh tay sao.

Trình Dục nhìn chằm chằm vào Vương Xán, ánh mắt lấp lánh.

Thật lâu sau, Trình Dục thở dài một tiếng: “Tự làm bậy, không thể sống, bệnh nặng của Phụng Hiếu không trách người khác được.” Tuy rằng Trình Dục biết Quách Gia là vì sử dụng thuật bói toán của Văn Vương để đoán tương lai của Vương Xán nên thân thể mới bị thương, có điều y lại không nói ra. Dù sao cái này cũng liên quan tới bí mật của Quách Gia.

Thuật bói toán của Văn Vương tất nhiên không thể tùy ý lộ ra.

Vương Xán nghi hoặc nói: “Trọng Đức Công, vì sao lại vậy? Phụng Hiếu rốt cuộc vì sao lại bị bệnh, đã mời đại phu tới chưa?”

Trình Dục nói: “Đã mời đại phu tới rồi. Những đại phu hơi có chút danh tiếng trong thành Lạc Dương đều đã xem cho Phụng Hiếu, nhưng những đại phu này đều nói Phụng Hiếu thân mang bệnh nặng. Hơn nữa thân thể tích lũy nhiều bệnh, cho dù Phụng Hiếu có thể tỉnh lại, nhưng đại phu cũng không có biện pháp nào khác để trị tận gốc bệnh căn của Phụng Hiếu.”

Vương Xán cũng thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất lực.

Thân phận kiếp trước của hắn là tay súng bắn tỉa đặc chủng, không phải bác sĩ. Tuy rằng biết một chút y lý, cũng biết một chút phương pháp cấp cứu. Nhưng gặp phải Quách Gia như vậy, Vương Xán cũng bất lực, không có chút biện pháp nào, chỉ có thể chờ bác sĩ cứu trị.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc.

Hai người Trình Dục, Vương Xán trong lòng đều có ưu tư, không có tâm tư nói chuyện.

Không biết từ lúc nào, ngoài phòng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Cửa phòng mở ra, Tuân Du dẫn một lão già vội vã bước vào. Lão già tóc trắng phau, mặt mũi hiền lành, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt lão già lại sáng ngời hữu thần. Lão già thân mặc trường bào bằng vải bố, phía sau lưng đeo một cái hòm thuốc, bước nhanh vào.

“Trọng Đức Công, đây là Chu Chính, Chu đại nhân của Thái y viện.”

Tuân Du vẻ mặt mệt mỏi, hắn vội vã đi đến bên cạnh Quách Gia, nhìn Quách Gia vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, trong mắt mang theo một tia lo lắng.

“Bái kiến Chu lão tiên sinh.” Trình Dục, Vương Xán hai người nghe thấy vậy vội vàng bái Chu Chính.

Chu Chính khoát tay, nói: “Đã là lúc nào rồi còn chú ý những lễ tiết phức tạp này. Bệnh nhân quan trọng hơn, ta đến khám bệnh bắt mạch, xem xem nguyên nhân bệnh là gì.”

Vương Xán thấy vậy, vội vàng lấy một cái đôn đặt ở bên giường, để Chu Chính ngồi xuống.

Chú Chính vén áo bào ngồi xuống, kéo tay Quách Gia ra, để tay nằm song song với tim, tay phải hướng lên trên, cẳng tay đặt bằng. Làm xong việc này, Chu Chính mới vươn tay ra đặt lên cổ tay của Quách Gia, bắt mạch cho Quách Gia. Ông ta híp mắt, thân thể hơi hơi nghiêng về trước, cảm thụ được mạch đập của Quách Gia. Theo thời gian, thần sắc của ông ta dần dần ngưng trọng lại, lạnh lùng tới dọa người.

Một hồi lâu sau, Chu Chính mới rút tay về.

Có điều ông ta vẫn chưa xong, lại vươn tay ra kéo mí mắt của Quách Gia để xem, rồi lập tức mở miệng Quách Gia xem bựa lưỡi. Chu Chính càng chẩn đoán tỉ mỉ thì vẻ ngưng trọng trên mặt càng đậm.

Thở dài một tiếng, Chu Chính xoay người, tới gần Quách Gia, ghé tai nghe nhịp tim của Quách Gia.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Chu Chính mới kết thúc chẩn đoán.

“Chu lão tiên sinh, sức khỏe của Phụng Hiếu thế nào, có phương pháp cứu trị không?”

Trình Dục thấy Chu Chính ngừng chẩn đoán, vội vàng lên tiếng hỏi.

Chu Chính lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi này sức khỏe rất kém, toàn thân chỗ nào cũng là bệnh căn. Thứ nhất, là vì rượu, rượu nhiều hại người, hắn là coi rượu như mạng, uống quá nhiều rượu khiến cho gan bị tổn thương. Thứ hai là háo sắc, sắc là con dao cạo xương, chuyện phòng the không tiết chế khiến cho thận bị hao tổn. Thứ ba là thần bị thương, cổ nhân nói con người có tam bảo, tinh, khí, thần. Thần là tinh thần, ý chí, tri giác, là thống soái của tất cả các loại vận động. Cái gọi là thần sung thì thân khỏe, thần suy thì người yếu, thần còn thì có thể sống, thần đi thì ắt chết. Một khi thần bị tổn thương sẽ tạo thành thương tổn phi thường lớn tới sức khỏe.”

“Thích rượu, háo sắc thì còn dễ giải quyết, chỉ cần có thể kiêng rượu, bỏ sắc, thân thể sẽ có chuyển biến tốt.”

“Nhưng, thần bị tổn thương thì không phải một sớm một chiều có thể khôi phục được, cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại. Người trẻ tuổi này lần này đột nhiên phát bệnh, chính là do thần bị tổn thương tạo thành, thần suy thì người yếu. Hơn nữa sức khỏe của hắn vốn đã yếu sẵn rồi, bởi vậy bệnh tình lần này mới có thể thế tới ào ạt, vô cùng kinh người.”

Tuân Du nghe thấy vậy, mừng rỡ nói: “Chu lão tiên sinh, dựa theo lời nói của tiên sinh thì chỉ cần kiêng rượu, bỏ sắc, dưỡng thần là sức khỏe của Phụng Hiếu có thể khôi phục ư?”

Chu Chính thở dài một tiếng: “Nào có đơn giản như vậy, nếu như vậy thì lão phu cũng sẽ không nói người hắn chỗ nào cũng là bệnh căn.”

“Rượu, sắc, thần có thể trị liệu, an dương. Nhưng hắn tuổi còn trẻ đã thích ăn ngũ thạch tán và kim đan, khiến cho ngũ tạng trong cơ thể đều bị thương, chỗ nào cũng là độc tố. Tuy nói ngũ thạch tán và kim đan đều có thể làm thuốc dẫn trị bệnh cứu người, nhưng đó chỉ là ăn rất ít. Hắn trường kỳ ăn ngũ thạch tán và kim đan, khiến cho tinh, khí, thần đều thiếu thốn. Muốn hoàn toàn trị tận gốc bệnh của hắn, trừ phi hút ra độc tố trong cơ thể hắn, nhưng độc tố đã tiến vào phế phủ, dù có sức hồi thiên thì cũng không thể trị được.”

Chu Chính cầm hòm thuốc đặt ở góc phòng lên, nói: “Các ngươi yên tâm, tạm thời hắn sẽ không có việc gì. Đợi ta kê cho hắn một phương thuốc, các ngươi mỗi ngày pha cho hắn uống một lần, ba ngày sau, hắn sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Có điều đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, cái này gọi là ngoài thì đẹp mà trong thì nát, chính là đạo lý này.”

Vương Xán gật đầu hỏi: “Lão tiên sinh, nếu Phụng Hiếu có thể kiêng rượu, bỏ sắc, thôi ăn ngũ thạch tán và kim đan thì có thể có phương pháp cứu trị không?”

Chu Chính lắc đầu nói: “Ta nói rồi, độc đã nhập thể, không thể hồi thiên. Nhưng nếu có thể kiêng rượu, bỏ sắc, thôi ăn kim đan và ngũ thạch tán thì sống thêm hai ba mươi năm cũng không có vấn đề. Nhưng nếu không bỏ những thứ này, lại thêm lần này thần bị tổn thương quá độ, chỉ sợ là lão phu cũng không thể dự liệu được.”

Vương Xán lại nói: “Chu lão tiên sinh, nếu có thể loại trừ độc tố trong cơ thể của Phụng Hiếu thì sao?”

Chu Chính nói: “Nếu có thể loại trừ độc tố, lại có thể kiêng rượu, bỏ sắc, thôi ăn ngũ thạch tán và kim đan, đương nhiên sẽ như người bình thường. Nhưng ta đã nói độc đã tiến vào trong phế phủ, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng chịu.”

Vương Xán gật đầu, không nói gì.

Tuân Du tiễn Chu Chính, trong chốc lát thì quay lại.

Vương Xán đuổi Bùi Nguyên Thiệu đi, đợi Bùi Nguyên Thiệu rời khỏi phòng, ánh mắt của Vương Xán lướt qua Trình Dục và Tuân Du, trầm giọng nói: “Trọng Đức Công, Công Đạt, chuyện liên quan tới tính mạng của Phụng Hiếu, ta cũng không giấu hai vị, ta có phương thuốc để loại trừ độc tố trong cơ thể Phụng Hiếu.”

“Hả, ngươi có phương thuốc ư?”

Trình Dục, Tuân Du trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play