Những lời này khiến tân khách trong phòng khách đều biến sắc.

Những nho gia học sĩ này đều là thần sắc đại biến, ánh mắt nhìn về phía Vương Xán đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Không ngờ Vương Xán lại có tấm lòng và khát vọng như vậy, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.

Thân phận hèn mọn nhưng lại không quên chí đền nợ nước.

Đại tài, Vương Xán.

Đây đương nhiên là cái nhìn của các nho gia học sĩ trong phòng khách đối với Vương Xán. Nhưng trong lòng Vương Xán lại cười ha ha, cuối cùng cũng lừa được cả đám suốt ngày chỉ chi, hồ, giả, dã này rồi. Hắn chẳng qua là mượn lời của Phạm Trọng Yêm, không ngờ chấn nhiếp được những người này, hiệu quả quả thật không tồi.

“Phù phù...”

Vương Xán thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Nho, ánh mắt lộ ra vẻ như trút được gánh nặng.

Bởi vì Lý Nho quấy rối, khiến thân phận Khăn Vàng của Vương Xán bị công khai ra. Nhưng lại bởi vì những lời này của Vương Xán mà khiến cho các nho gia học sĩ trong phòng khách tiếp nhận Vương Xán.

Những người này đều là đại bộ phận nho gia học sĩ của thành Lạc Dương, một khi bọn họ tiếp nhận Vương Xán, con đường về sau của Vương Xán sẽ không đến nỗi mỗi bước đều khó khăn. Cái này gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng, người đàm luận nhiều thì người lưu truyền cũng nhiều, thân phận Khăn Vàng của Vương Xán dưới hào quang thần thánh tinh trung báo quốc, cơ hồ có thể bỏ qua tất cả. Có những lời này, khiến cho Vương Xán sau này chiêu hiền nạp sĩ sẽ trở nên càng thêm dễ dàng hơn, cũng sẽ không bởi vì thân phận giặc Khăn Vàng mà bị vây công.

Lý Nho thần sắc phức tạp, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn hừ một tiếng, ánh mắt lấp lánh, khiến cho người ta phát lạnh. Nhưng, cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, thở dài một tiếng. Chuyện đã tới nước này, hắn cũng hiểu rõ không thể bôi nhọ Vương Xán nữa rồi, bởi vì lời nói của Vương Xán căn bản không cho Lý Nho phản bác.

Chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đây là tín ngưỡng chung thân của nho gia học sĩ.

Mà lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, đây là cảnh giới vô cùng cao thượng trong tư tưởng của nho gia.

Đây đã không phải là trị quốc, bình thiên hạ đơn thuần, mà là mang một loại tư tưởng báo quốc, không pha tạp một chút tạp chất dục vọng nào. Câu của Phạm Trọng Yêm mà Vương Xán tung ra chính là một chiêu đại sát khí, lập tức chấn nhiếp tất cả mọi người, bao gồm cả Vương Doãn, bao gồm cả Thái Ung, bao gồm cả Lư Thực...

Lý Nho nhìn thấy nho gia học sĩ nhao nhao lắc đầu kinh thán, trong lòng rất bực, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Không chỉ không kéo được Vương Xán vào trong trận doanh của Đổng Trác, ngược lại khiến cho Vương Xán thanh danh đại chấn, hoàn toàn thu được tâm của tất cả nho gia học sĩ. Trải qua chuyện này, Vương Xán vốn chẳng có tiếng tăm gì lại lờ mờ có danh vọng kế thừa Thái Ung, trở thành hiện tượng của nho học đại sư.

Sự học không phân trước sau, người giỏi làm thầy.

Vương Xán tuy rằng trẻ tuổi, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến những nho gia học sĩ đang ngồi đây không dám khinh thị.

“Bá Giai tiên sinh, Lý Nho trong phủ công sự bận rộn, còn có chuyện quan trọng cần xử lý. Bởi vậy phải đi trước, có chỗ nào thất lễ thì xin thứ lỗi.” Lý Nho thi lễ với Thái Ung, lạnh lùng nói.

Lúc này cả người Lý Nho tản ra một cỗ khí âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy lạnh toát: “Nếu Lang trung lệnh đại nhân sự vụ bận rộn, Thái Ung cũng không dám giữ đại nhân trong phủ. Tân khách trong phủ nhiều quá, có chỗ nào thất lễ thì xin Lang trung lệnh đại nhân bỏ qua cho.”

“Đâu có, đâu có.” Lý Nho cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ thất vọng.

Cao hứng mà đến, nhưng thất vọng mà về.

Lý Nho vừa đi, không khí trong phòng khách bắt đầu sôi nổi lên, mọi người ngươi một lời ta một câu, có thể nói là khách và chủ đều vui.

Anh Hùng lâu, tầng hai.

Hai văn sĩ ngồi cạnh cửa sổ, nói chuyện khe khẽ.

“Trọng Đức Công, Vương Xán này quả thật là không tầm thường. Vừa vào Lạc Dương chưa được bao nhiêu ngày mà không ngờ được bái Thái Bá Giai làm thầy, quả thực là tạo hóa lớn, mạng lớn.”

Người nói chuyện mặc quần áo màu xanh đen, trong tay cầm quạt tròn, vừa khẽ phe phẩy vừa nói. Lúc này đúng là vào trời đông giá rét, nhưng người này không ngờ lại cầm quạt tròn, luôn phe phẩy, quả thực là vô cùng phong tao. Người này không phải ai khác, chính là Tuân Du, Tuân Công Đạt cùng Trình Dục theo chân Vương Xán tới Lạc Dương.

Trình Dục vuốt vuốt bộ râu dài, trên khuôn mặt lãnh tuấn lộ ra một nụ cười: “Công Đạt, lão phu đã sớm nói người này không đơn giản. Hừ, Văn Nhược còn không chịu tin, cứ muốn kéo Phụng Hiếu tới Ký Châu, đi nương nhờ tên Viên Thiệu ăn chơi trác táng đó. Thật không hiểu trong lòng Văn Nhược rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Tuân Du nghe thấy vậy thì vẻ mặt cười khổ.

Trình Dục có thể trắng trợn phê bình Tuân Úc, nhưng Tuân Du thì lại không thể.

Cho dù năm nay Tuân Du gần bốn mươi, tuổi tác so với Tuân Úc thì lớn hơn năm tuổi. Nhưng bối phận của Tuân Du lại là cháu của Tuân Úc, Tuân Du là vãn bối, tất nhiên là không thể.

Trình Dục cũng là người hiểu tâm tư, nhìn thấy sắc mặt của Tuân Du tất nhiên thì hiểu được. Y chuyển đề tài, nói: “Công Đạt, ngươi cảm thấy lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ mà Vương Xán nói, nên giải thích thế nào?”

Tuân Du không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Không phải lo cho nước cho dân sao? Có gì mà phải giải thích?”

Trình Dục lắc đầu: “Công Đạt, một thân sở học của ngươi là học thuyết binh gia, am hiểu suy đoán tình thế chiến trường, chế định phương lược tác chiến, khắc địch chế thắng. Mà một thân sở học của lão phu là xuất phát từ pháp gia, pháp gia chính là phương pháp đế vương cai quản thiên hạ. Thời gian tiếp xúc với đế vương là nhiều nhất, cũng gần đế vương nhất, càng có thể đoán được tâm tư của đế vương. Một câu lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ của Vương Xán trong mắt nho gia, tất nhiên là trung quân đền nợ nước, đầy ắp lòng báo quốc. Mà trong mắt của binh gia ngươi thì cũng chỉ là ý tứ trên mặt chữ mà thôi, còn trong mắt lão phu, hừ, đây không phải là trung quân báo quốc đơn giản.”

“Nếu ở thái bình thịnh thế, những lời này của Vương Xán cũng coi như là tâm thành chi ngữ. Nhưng đặt ở đương kim loạn thế, Vương Xán lại là giặc Khăn Vàng chiếm cứ Nhữ Nam, ngươi cho rằng Vương Xán sẽ có khát vọng lo cho nước cho dân ư? Lão phu phỏng đoán đây chỉ là lời nói hồ lộng đám hủ nho của Vương Xán mà thôi. Lấy nho gia làm da thịt, lấy pháp gia làm nội phủ, ngoại nho nội pháp, đây mới là đế vương chi đạo chân chính. Ta thấy Vương Xán chỉ sợ cũng là kiêu hùng loạn thế như Tào Tháo.”

Vẻ mặt Tuân Du rất kinh ngạc, quạt tròn trong tay không ngừng phe phẩy: “Trọng Đức Công, chỉ sợ là nói quá rồi.”

Trình Dục lại mỉm cười, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play