Lý Nho thần sắc khiêm tốn, vẻ mặt tươi cười, nhưng lại khó có thể che giấu được vẻ hung ác nham hiểm trên mặt.
Trên thực tế, Lý Nho cũng lễ số đầy đủ, vô cùng tôn kính mấy lão gia hỏa Vương Doãn, Thái Ung. Chỉ là đám người Vương Doãn, Thái Ung minh bạch Lý Nho không mời tự đến, chỉ sợ là lai giả bất thiện. Bởi vậy mấy người mặt âm trầm, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lý Nho lộ ra vẻ không vui.
Có điều Lý Nho lại không thèm để ý, ánh mắt liếc qua mọi người, giống như không thấy vẻ mất hứng của đám người Vương Doãn, Thái Ung.
Ánh mắt hung ác nham hiểm dừng trên người Vương Xán, Lý Nho nói: “Vi Tiên, chúc mừng Vi Tiên bái Bá Giai tiên sinh làm thầy.”
Dừng một chút, Lý Nho lại tùy ý nói: “Chuyện Vi Tiên dẫn Khăn Vàng Nhữ Nam quy phục Đổng thái sư, chi tiết ta đã bẩm báo Đổng thái sư. Thái sư sau khi nghe nói thì vô cùng cao hứng, đã đáp ứng tiếp nhận sĩ binh Khăn Vàng Nhữ Nam. Vi Tiên quy thuận Đổng thái sư, đã là quan viên triều đình, hôm nay lại bái Bá Giai tiên sinh làm thầy. Ngày sau Vi Tiên cùng Bá Giai tiên sinh làm quan đồng triều, thật sự là một đại hỷ sự của nhân sinh. Việc thật đáng mừng như vậy, Lý Nho sao có thể vắng mặt? Lý Nho không mời mà tự đến, mong Vi Tiên có thể lượng giải.”
Nụ cười trên mặt Vương Xán cứng lại, trong mắt lóe lên vẻ lãnh lệ.
Vốn còn có chút thiện cảm với thằng cha Lý Nho này, nhưng không ngờ hắn lại là một kẻ quấy phá.
Lý Nho vừa mới dứt lời thì tân khách liền bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận chuyện Vương Xán là giặc Khăn Vàng, nội dung nghị luận không ngoài Vương Xán không ngờ là Khăn Vàng Nhữ Nam? Hơn nữa không ngờ Thái Ung thu một giặc Khăn Vàng làm đệ tử? Loại chuyện này thật sự là khiến cho người ta khó có thể chấp nhận. Khiến người ta tức giận nhất là không ngờ Vương Xán còn nương nhờ Đổng Trác, trợ trụ vi nghiệt. Trong những tân khách vừa vào tiệc đã có một hai nho sĩ phất tay áo, muốn đứng lên mắng Vương Xán thì lại bị người bên cạnh kéo lại.
Dù sao đây cũng là phủ đệ của Thái Ung.
Chủ nhân không nói gì, làm sao tới lượt tân khách nhúng tay vào.
Lúc này Vương Xán hiểu rồi, hắn nhìn Lý Nho, bắt gặp nụ cười quỷ dị của Lý Nho. Trong lòng biết Lý Nho là cố ý nói ra thân phận của hắn, khiến cho nho sĩ cùng vây công, đẩy Vương Xán về phía đối lập với nho sĩ, khiến cho Vương Xán chỉ có thể sẵn sàng góp sức cho Đổng Trác.
Thái Ung nghe thấy vậy cũng xanh cả mặt, vô cùng phẫn nộ.
Có điều Thái Ung phẫn nộ là Lý Nho tự dưng gây chuyện, không ngờ làm loạn yến hội. Ánh mắt như đao chiếu lên mặt Lý Nho, Thái Ung hận không thể lúc này đuổi Lý Nho ra ngoài. Nhưng Lý Nho là mưu sĩ số một của Đổng Trác, Thái Ung cũng không thể đuổi Lý Nho ra ngoài được. Hơn nữa làm như vậy thì càng khiến hoàn cảnh của Vương Xán khó xử hơn.
“Bốp!”
Trong phòng khách đang ồn ào, Thái Ung vỗ mạnh lên bàn, một tiếng vang khiến phòng khách đang ồn ào lập tức im lặng, tân khách phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ phẫn nộ và khó hiểu. Thái Ung thấy tân khách đã ngừng nói chuyện, lúc này mới ho nhẹ hai tiếng, chuẩn bị lên tiếng. Có điều ngay khi Thái Ung đang chuẩn bị lên tiếng thì Vương Doãn lại lắc đầu với Thái Ung.
Lập tức, Thái Ung đang chuẩn bị đứng dậy lên tiếng thì khựng lại, ngồi về, không nhúc nhích.
Mà lúc này, Vương Xán vừa hay bắt chuẩn thời gian, sau khi Thái Ung quát mọi người thôi nói chuyện thì đi ra, chắp tay nói với Thái Ung: “Lão sư, đệ tử có lời muốn nói, có chỗ nào không hợp lễ tiết thì xin lão sư lượng giải.”
Thái Ung mặt trầm như nước, trừng mắt nhìn Lý Nho một cái, nói: “Ngươi nói đi!”
Vương Xán lại vái Thái Ung một cái, đi đến trước mặt Lý Nho một thước thì chắp tay bái: “Vương Xán bái kiến Lang trung lệnh đại nhân.”
Lý Nho vội vàng vươn tay ra đỡ Vương Xán dậy, nói: “Vi Tiên không cần đa lễ, không cần đa lễ. Hôm nay vốn là ngày Bá Giai tiên sinh mở tiệc chúc mừng cho Vi Tiên, lại bị Lý Nho quấy phá, Lý Nho trong lòng bất an, mong rằng Vi Tiên đừng trách. Có điều Vi Tiên sắp bái kiến Đổng thái sư, trước tiên để mọi người biết tin tức. Vi Tiên sẽ cùng Bá Giai tiên sinh làm quan đồng triều, để mọi người đều cao hứng.”
Lý Nho ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, không hề có cảm giác áy náy nào cả.
“Bất an cái con em gái mày, bất an cái con em gái mày...”
Vương Xán mắng to trong lòng, hận không thể xông đấm cho thằng Lý Nho này một trận, nhất là thấy bộ dạng bỉ ổi của Lý Nho, trong lòng càng thấy tức. Phòng khách vốn đã im lặng lại ồn ào, tin tức mà Lý Nho lại một lần nữa tiết lộ khiến cho tân khách trong lòng căm giận, không ngờ đã chuẩn bị bái kiến Đổng Trác rồi, thật đúng là tay sai của Đổng Trác.
Những tân khách này đều là nho gia học sĩ, học đạo Khổng Mạnh, chú ý trung quân đền nợ nước.
Mà Đổng Trác không tôn hoàng đế, bá chiếm triều cương, chính là đối tượng mà nho gia học sĩ phẫn hận. Còn Vương Xán không ngờ lại chuẩn bị bái phỏng Đổng Trác, tất nhiên khiến nho gia học sĩ phẫn nộ. Có điều vẫn có một bộ phận người trầm mặc không nói gì. Bởi vì Vương Doãn, Thái Ung, Lư Thực, mấy đại lão đều không nói gì, hiển nhiên chuyện có chút không bình thường.
Vương Xán sớm đã chuẩn bị đả kích Lý Nho, trong lòng rất bình tĩnh. Ánh mắt quét nhìn mọi người trong đại sảnh, trong mắt cũng đã hiện lên một tia suy tư, lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Lang trung lệnh đại nhân, Vương Xán tuy rằng lưng mang danh giặc Khăn Vàng, nhưng đây cũng không phải là điều mà Vương Xán mong muốn...”
“Đợi đã!”
Ngay khi Vương Xán lên tiếng, Lý Nho đột nhiên ngắt lời nói: “Vi Tiên, tự ngươi gia nhập Khăn Vàng tạo phản, trên đầu mang danh giặc Khăn Vàng. Đây là ngươi tự nguyện, sao lại thành không mong muốn?”
Lý Nho cười lạnh hai tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đuổi sát đánh dồn, khiến Vương Xán hoàn toàn đắc tội với đám nho gia học sĩ này. Sau đó Vương Xán cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Đổng Trác.
Đây là tâm tư của Lý Nho.
Tuy nói Lý Nho thưởng thức tài hoa của Vương Xán, cũng bởi vì Vương Xán khen ngợi bốn công lớn của Lý Nho, Lý Nho đã coi Vương Xán là tri kỷ. Nhưng nếu Vương Xán không phải người trong trận doanh của Lý Nho, vậy thì Lý Nho tuyệt sẽ không bỏ qua cho Vương Xán, đuổi tận giết tuyệt mới là chính đạo.
Vương Xán cười lạnh trong lòng, Lý Nho thật đúng là phí hết tâm tư để đẩy hắn về phía Đổng Trác.
Đáng tiếc, chuyện không phải là Lý Nho có thể đoán trước được.
Vương Xán mỉm cười nói: “Lang trung lệnh đại nhân, Vương Xán vẫn chưa nói xong, ngài đã ngắt lời, có phải có chút nôn nóng quá không? Chẳng lẽ Lang trung lệnh đại nhân ngay cả tấm lòng để Vương Xán nói cho hết lời cũng không có ư?”
Đối với lời châm chọc của Vương Xán, Lý Nho phớt lờ, cười ha ha: “Tốt, tốt, ta xin chăm chú lắng nghe.”
Vương Xán gật đầu, không để ý tới tiếng nói chuyện ríu rít trong đại sảnh, trầm giọng nói: “Vương Xán đa tạ Lang trung lệnh đại nhân, hy vọng Lang trung lệnh đại nhân có thể để Vương Xán nói cho hết lời. Đợi Vương Xán nói xong rồi, Lang trung lệnh đại nhân có thể minh bạch đầu đuôi câu chuyện.”
Lư Thực vuốt râu mỉm cười, trong mắt hiện lên nét cười.
Vương Doãn cũng hài lòng gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh của Vương Xán.
Vương Xán chắp tay thi lễ với mọi người trong đại sảnh, cao giọng nói: “Có câu con không trách cha sai, nhưng nếu Lang trung lệnh đại nhân đã hỏi tới chuyện Vương Xán gia nhập Khăn Vàng, Vương Xán đành phải nói. Năm đó gia phụ bởi vì thế đạo gian nan, cùng đường phải đi theo Trương Giác tạo phản, thành một giặc Khăn Vàng. Vương Xán tuổi nhỏ, ngây thơ không biết gì, cũng đi theo gia phụ thành giặc Khăn Vàng. Nhưng mà tuy rằng Vương Xán trên đầu đeo Khăn Vàng, song ý chí không ngừng vươn lên trong lòng lại chưa từng phai nhòa. Dịch kinh viết ‘thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên’, Vương Xán tuy là giặc Khăn Vàng, nhưng lại không cam đọa lạc. Mà lại từng thời từng khác muốn có thể quy thuận triều đình, kiến công lập nghiệp, hiệu lực cho triều đình.”
Nói đến đây, các nho gia học sĩ hài lòng gật đầu, cũng tỏ vẻ hài lòng với những lời vừa rồi của Vương Xán.
“Đương kim hoàng thượng tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trí tuệ mẫn tiệp, chính là một vị vua đầy hứa hẹn. Vương Xán tuy là giặc Khăn Vàng, thân phận hèn mọn, nhưng chưa từng quên nỗi lo của nước nhà, Vương Xán bất tài, cũng muốn phân ưu với quân thượng. Cũng như chư công từng thời từng khắc muốn phân ưu với nước nhà, trong lòng Vương Xán nghĩ như vậy cho nên mới muốn quy thuận triều đình.”
Thần sắc của Vương Xán thành khẩn, ngôn ngữ sục sôi chí khí, trong ngữ khí lộ ra một loại ý vị lo cho nước cho dân.
Hắn càng nói càng hưng phấn, mặt đỏ lên, hai mắt trợn lên, lớn tiếng nói: “Quốc tộ gian nan, dân chúng lầm than. Nhưng đương kim hoàng thượng chính là một vị vua đầy hứa hẹn, đám người chúng ta đương nhiên phải bừng bừng phấn chấn, cứu nước nhà trong lúc nguy khốn. Có câu lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, Vương Xán cũng muốn cùng cố gắng với chư công.”
“Hay, nói rất hay.”
Trong tân khách, một lão già râu tóc bạc phơ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Hay cho một câu lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ, những lời này rất đúng với nhân sinh.”
Lư Thực vuốt râu cười to, trong mắt lóe ra ý tán thưởng nồng đậm.
Trong đại sảnh, mọi người liên tục trầm trồ khen ngợi, cũng khen Vương Xán không dứt miệng. Ánh mắt chiếu lên người Thái Ung, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, Thái Bá Giai thu được một đồ đệ tốt quá!
Chỉ có Lý Nho trong mắt lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm vào Vương Xán, lộ ra vẻ trầm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT