Giọng nói của Vương Xán không lớn, nhưng lại như chém đinh chặt sắt, trong ngữ khí lộ ra sự kiên định và tự tin.

Thái Ung và nam tử trung niên nghe thấy vậy, sắc mặt trong nháy mắt đều trở nên vô cùng cổ quái.

Thái Ung thở dài, trong mắt lộ ra một chút thê lương, ánh mắt nhìn về phía nam tử vừa mới đi vào đại sảnh, lộ ra vẻ muốn chứng thực.

Nam tử trung niên vẻ mặt cổ quái, thần sắc phức tạp.

Có điều thần sắc của nam tử trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh, cười: “Vì sao Lý Nho muốn giết Thiếu đế?”

Vương Xán nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, kết hợp với hành động của nam tử lúc trước, trong lòng hắn đã mơ hồ có đáp án. Có điều Vương Xán lại không vạch trần, tiếp tục nói: “Đổng Trác phế Thiếu đế Lưu Biện, lập Trần Lưu vương hoàng tử Hiệp làm Hiến đế, tuy rằng là hành động phế lập, uy hiếp bách quan. Nhưng mà Thiếu đế lại là chính thống do Linh đế lập, bất kể Đổng Trác làm như thế nào, lai lịch của Hiến đế luôn luôn không chính thống. Cho dù bách quan e ngại Đổng Trác, nhưng mà quan viên triều đình vẫn có không ít người trung thành với Thiếu đế. Muốn chuyển biến tâm tư của quan viên triều đình, thừa nhận Hiến đế là hoàng đế chính thống, biện pháp duy nhất chính là giết chết Thiếu đế, trừ đi uy hiếp duy nhất của Hiến đế.”

Nam tử trung niên cười lạnh nói: “Giết hay không giết Thiếu đế có gì khác nhau, đại quyền vẫn là ở trên người Đổng thái sư mà?”

Vương Xán phất tay, cười nhạo: “Đây là vũ phu chi luận, chỉ có kẻ không có não mới nói là nắm đại quyền trong tay, mặc sức vê nặn người trong thiên hạ. Những người trí mưu cao thâm chân chính thì sẽ không nghĩ như vậy.”

Vương Xán ý vị thâm trường nhìn nam tử trung niên một cái, trong mắt hiện lên vẻ trêu tức.

“Ồ, vì sao?” Nam tử trung niên thần sắc cổ quái, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Vương Xán nói: “Trảm thảo trừ căn, thu người thu tâm, Thiếu đế nếu còn sống trên đời một ngày, thì vẫn là uy hiếp đối với Hiến đế. bởi vì Thiếu đế là chính thống do Linh đế lập. Nói không chừng ngày nào đó sẽ có người đứng ra phản đối Hán Hiến đế, hoặc là cứu Thiếu đế ra khỏi triều đình, sau đó liền có thể ôm đế tự lập, có địa vị ngang hàng với Hiến đế mà Đổng Trác lập. Mà nếu giết chết Thiếu đế, không chỉ có trảm thảo trừ căn, tiêu diệt uy hiếp của Hiến đế, đồng thời cũng khiến cho bách quan triều đình không thể không đặt tâm tư lên người Hiến đế. Bởi vì Linh đế chỉ có hai đứa con trai, Hiến đế và Thiếu đế, hai người này đều có thể làm hoàng đế. Nhưng một người chết đi rồi thì người còn lại chính là chính thống, mặc kệ con đường dẫn tới ngôi vị hoàng đế có chính đáng hay không, trong lòng bách quan cũng chỉ có thể thừa nhận một người còn lại. Giết chết Thiếu đế, đó là trảm thảo trừ căn, thu nạp chi tâm của bách quan, càng quan trọng hơn là Đổng Trác ngay cả Thiếu đế cũng dám giết thì bách quan còn ai dám chống đối Đổng Trác? Con người ai cũng sợ chết cả!”

Vương Xán vái nam tử trung niên một cái: “Không biết ý kiến của Vương Xán thế nào?”

Nam tử trung niên thở dài một tiếng rồi nói: “Đâu ra đó, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại!”

Dừng một chút, nam tử trung niên lại hỏi: “Ngươi đã sớm đoán được thân phận của ta rồi phải không?”

Vương Xán cười cười, khom người vái nam tử trung niên một cái: “Nhữ Nam Vương Xán, bái kiến Lang trung lệnh, Lý Nho đại nhân.”

Lý Nho cười cười đỡ Vương Xán dậy, sau đó bước về phía Thái Ung, vẻ mặt tươi cười: “Thái tiên sinh, chúc mừng Thái tiên sinh thu được người tài như vậy làm đệ tử, ta quả thực là vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ!”

Vương Xán nghiêm mặt nói: “Lang trung lệnh đại nhân, Vương Xán chỉ gặp mặt tiên sinh có một lần, nào có phúc như vậy.”

Thái Ung vuốt râu cười nói: “Vi Tiên, lão phu muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của lão phu không?”

“Cái này...” Vương Xán sắc mặt khó xử, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Thái Ung biến sắc, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ Vi Tiên đã có sư thừa?”

Vương Xán nói: “Chưa từng có sư thừa!”

Thần sắc của Thái Ung dịu lại, truy hỏi: “Chẳng lẽ Vi Tiên cho rằng lão phu không xứng làm sư phụ của ngươi?”

Vương Xán liên tục lắc đầu: “Tiên sinh, tiên sinh hiểu lầm Vương Xán rồi, tài của tiên sinh là tuyệt luân có một không hai, bác học đa tài, thông hiểu kinh sử, thiên văn, âm luật, am hiểu từ phú, Vương Xán bội phục tiên sinh còn không hết thì sao dám cho rằng tiên sinh không xứng làm lão sư của Vương Xán. Chỉ là Vương Xán không phải là không muốn, mà là không thể!”

Thần sắc của Thái Ung lúc này mới dịu đi, nhẹ nhàng thở hắt ra.

Lý Nho vẻ mặt cổ quái, cười hỏi: “Vi Tiên từ chối phải chăng là có điều gì khó nói?”

Vương Xán trong lòng mắng to Lý Nho, lão tử khó khăn lắm mới thuyết phục được Thái Ung tạm thời không thu đồ đệ. Chờ sau khi gặp mặt Đổng Trác xóa đi thân phận giặc Khăn Vàng lại đến bái sư, hiện giờ Lý Nho chặn ngang một cước khiến Vương Xán xấu hổ vô cùng, chuyện thân là giặc Khăn Vàng lại không thể không nói. Vương Xán trong lòng thở dài, trên mặt thì lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói: “Tiên sinh là người phong lưu đương thời, ai cũng nói Phi bạch tuyệt luân Thái Bá Giai là dật tài khoáng thế, trong lòng Vương Xán cũng rất ngưỡng mộ tiên sinh. Song tiên sinh làm quan, Vương Xán làm giặc, nếu tiên sinh thu Vương Xán làm đồ đệ, tất nhiên sẽ rước lấy sóng to gió lớn, tiên sinh đừng nên kiên trì.”

Rời vào đường cùng, Vương Xán đành phải nói ra thân phận.

Hắn đầu tiên là ca ngợi Thái Ung, lại cân nhắc cho Thái Ung đủ chỗ, cho rằng Thái Ung cho dù không thu Vương Xán làm đồ đệ thì cũng sẽ không làm khó Vương Xán. Vương Xán vừa dứt lời thì Lý Nho đã kinh hô một tiếng.

“Làm giặc?” Lý Nho sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Xán, trong mắt mang theo vẻ không tin.

Vương Xán một thân đồ trắng, diện mạo hiên ngang, quả nhiên là một nhân vật tuấn tú, sao có thể là giặc?

Thái Ung cũng biến sắc, vội nói: “Giặc, Vi Tiên sao có thể là giặc? Huống hồ cho dù là giặc thì cũng không sao, thân phận của ngươi không ai biết, Lang trung lệnh đại nhân cũng sẽ không nói ra ngoài. Ngươi bái lão phu làm sư, lão phu tất nhiên cũng sẽ không nói ra cho ai, chỉ cần Vi Tiên ngươi không nói ra thì không có ai biết cả.”

Vương Xán cười khổ nói: “Không phải giặc bình thường, là giặc Khăn Vàng!”

“Giặc Khăn Vàng?”

Trên mặt Thái Ung và Lý Nho đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức Thái Ung lại vội vàng nói: “Cũng không sao cả, chuyện giặc Khăn Vàng cũng qua nhiều năm rồi, huống hồ năm đó khi Khăn Vàng bạo loạn ngươi cũng chỉ mới ở vào tuổi vũ tượng (nam từ 15-20 được gọi là vũ tượng), cũng không có ảnh hưởng gì tới ngươi.”

Lý Nho mặt lộ vẻ suy tư, đột nhiên hỏi: “Vi Tiên ngươi chắc không phải là thống lĩnh Khăn Vàng một phương chứ?”

Vương Xán gật đầu nói: “Lang trung lệnh đại nhân nói một câu đã trúng rồi. Vương Xán quả thật là thống lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam, lần này tới Lạc Dương chính là chuẩn bị quy thuận triều đình. Có điều bất kể là như thế nào, trên lưng Vương Xán cũng mang cái danh giặc Khăn Vàng, đây là sự thật không thể xóa đi được. Cho nên tiên sinh đừng miễn cưỡng, nếu bái tiên sinh làm thầy, không chỉ ảnh hưởng tới tiên sinh, mà Vương Xán cũng không thể ở lâu bên cạnh tiên sinh để hầu hạ được, còn phải về Nhữ Nam.”

Vẻ mặt của Vương Xán rất thành khẩn, vái Thái Ung một cái.

“Ngươi coi lão phu là ai chứ, lão phu há lại là loại tham sống sợ chết, mua danh chuộc tiếng. Lão phu hỏi một câu, ngươi có nguyện ý bái lão phu làm thầy không?” Thái Ung sắc mặt giận dữ, khiển trách.

Vương Xán ngẩn người, không ngờ Thái Ung thật đúng là muốn thu hắn làm đồ đệ?

Nhưng, lão hồ ly như Thái Ung liệu có thật lòng không?

Lý Nho thấy Vương Xán ngây ra, thò tay kéo tay áo của Vương Xán. Vương Xán lập tức có phản ứng, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Thái Ung, cung kính nói: “Đệ tử bái kiến lão sư!”

Ánh mắt Lý Nho lóe sáng, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm hiện ra một nụ cười.

Đối với Vương Xán, trong lòng Lý Nho tràn ngập thiện cảm, coi như tri kỷ, nhất là Vương Xán nói đến bốn công lớn mà Lý Nho lập cho Đổng Trác, càng là nói sâu vào tâm khảm của Lý Nho. Hơn nữa, Lý Nho cũng là người vô pháp vô thiên, căn bản là không ngại gì thân phận của Vương Xán, bởi vậy mới có thể cực lực thúc đẩy Vương Xán bái Thái Ung làm thầy.

Thật ra trong lòng Lý Nho còn có một suy tính, Vương Xán bái Thái Ung làm thầy, Thái Ung lại hiệu lực cho Đổng Trác.

Dưới tình huống này, Vương Xán cũng sẽ nguyện trung thành với Đổng Trác. Hơn nữa khi Vương Xán nói ra thân phận là Khăn Vàng Nhữ Nam, trong lòng Lý Nho lại càng bức thiết muốn mượn sức Vương Xán. Chỉ cần Vương Xán bái Thái Ung làm thầy, tình nghĩa sư sinh giữa bên được định ra, mà Thái Ung thì không thể rời khỏi Lạc Dương. Cho dù Vương Xán có chuyện cần về Nhữ Nam thì vẫn có Thái Ung ở Lạc Dương làm con tin, Vương Xán cũng phải nghe theo an bài của Đổng Trác.

Lý Nho nghĩ rằng mình đã đi một chiêu rất diệu, trong lòng càng thêm đắc ý.

Trong lòng Thái Ung cũng vô cùng cao hứng, vội vàng đỡ Vương Xán dậy, cười to: “Tốt, tốt, lão sư có thể có đệ tử như ngươi, quả thực là trời cao ban thưởng cho giai đồ...”

Trong lòng Vương Xán cũng vô cùng cao hứng, có Thái Ung làm lão sư, ít nhất tương lai của Vương Xán cũng rộng mở hơn một chút.

Lúc này Lý Nho nói: “Vi Tiên, ngươi đã vào Lạc Dương để quy thuận triều đình, chuẩn bị lúc nào bái phỏng Đổng thái sư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play