Lý Nho hỏi Vương Xán lúc nào thì bái phỏng Đổng Trác, Vương Xán vừa định lên tiếng thì Thái Ung đã nói: “Lang trung lệnh đại nhân, Vi Tiên vừa bái lão phu làm thầy, lão phu còn có rất nhiều chuyện muốn đàm luận với Vi Tiên, chuyện bái phỏng Đổng thái sư để một đoạn thời gian nữa đi. Ngài cứ trở về nói với Đổng thái sư, bảo là Thái Ung sẽ tự dẫn Vi Tiên tới phủ Thái sư bái phỏng Đổng thái sư.
Mắt Lý Nho lóe sáng, suy tư một lúc mới gật đầu đáp ứng.
Dừng một chút, Lý Nho nói: “Bá Giai tiên sinh, hôm nay ta đến thăm, vốn là muốn bái phỏng tiên sinh, luận đạo với tiên sinh. Nhưng không ngờ gặp được Bá Giai tiên sinh thu được đệ tử đắc ý, cũng không có thời gian nói chuyện với nhau. Đã vậy thì ta cũng không quấy rầy Bá Giai tiên sinh nữa, cáo lui trước.”
Thái Ung gật đầu nói: “Lang trung lệnh đại nhân đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được.”
Lý Nho phất tay áo, chắp tay với Thái Ung rồi xoay người rời khỏi Thái phủ.
Sau khi Thái Ung thấy bóng dáng của Lý Nho đã biến mất mới nói: “Vi Tiên, ngươi theo lão phu tới thư phòng. Lão phu có rất nhiều chuyện muốn nói rõ ràng với ngươi, để tránh ngươi tâm sinh nghi hoặc.”
Vương Xán gật đầu, xoay người phân phó Bùi Nguyên Thiệu chờ ở phòng khách.
Sau khi nói xong, Vương Xán đi theo phía sau Thái Ung, vòng qua hành lang, xuyên qua đường hẻm, đi một đoạn đường rất dài mới tới được thư phòng của Thái Ung.
Tiến vào thư phòng, Thái Ung phân phó người gác cửa phòng rồi mới ngồi trên giường mềm.
“Lão phu chỉ gặp mặt Vi Tiên có một lần, hai bên cũng chưa hiểu rõ về nhau, nếu nói giao đàm thực sự thì cũng chỉ mới hôm nay. Nghĩ đến lão phu bức thiết thu Vi Tiên làm môn hạ đệ tử như vậy, trong lòng Vi Tiên chắc cũng nghi hoặc không thôi.”
Vương Xán rùng mình, lại không phủ nhận, gật đầu thừa nhận.
Trên thực tế, trong lòng Vương Xán quả thật rất nghi hoặc. Thái Ung là đại nho đương thời, danh truyền Cửu Châu. Muốn trở thành môn hạ đệ tử của Thái Ung cũng không phải là người bình thường tùy tiện bái phỏng Thái Ung một lần là được nhận. Tỷ như khi Thái Ung tị nạn ở Ngô quân, thu đệ tử là Cố Ung, tuy rằng tài trí mẫn tiệp, rất được Thái Ung yêu thích. Nhưng sự cơ mẫn và thông tuệ của Cố Ung cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu nhất là gia tộc của Cố Ung chính là danh môn vọng tộc Giang Nam, là một trong tứ đại gia tộc của Giang Đông.
Bối cảnh của Cố Ung mới là nguyên nhân chủ yếu mà Thái Ung thu Cố Ung làm đệ tử.
Anh tài thiên hạ, nhiều không đếm hết, nhưng nhận đồ đệ dạy nghề vẫn phải coi trọng môn hộ, nhất là thời đại hàn môn, hàn sĩ phân hóa hai cực như Tam Quốc.
Luận tài học, Cố Ung tài trí mẫn tiệp, tính tình cơ mẫn.
Luận xuất thân, Cố Ung xuất thân tứ đại gia tộc của Giang Đông, Cô thị lại là danh môn vọng tộc của Giang Nam.
Hai loại tình huống chồng nhau nên mới có Cố Ung trở thành đệ tử của Thái Ung.
Mà thân phận của Vương Xán chỉ là giặc Khăn Vàng, cái duy nhất hắn có chỉ là năng lực bản thân xuất chúng. Phải nói rằng với điều kiện thu đồ đệ của Thái Ung, Vương Xán quả thật vẫn chưa đủ tư cách, có điều Vương Xán không nghĩ ra thì không nghĩ ra. Thái Ung bức thiết muốn thu Vương Xán làm đệ tử như vậy, Vương Xán tất nhiên biết thời biết thế trở thành môn hạ đệ tử của Thái Ung. Đối với Vương Xán mà nói, Thái Ung là danh lưu trong nước, là đại nho đương thời, có Thái Ung ủng hộ, thân phận giặc Khăn Vàng của Vương Xán có thể bị càng nhiều người biết hơn.
Thái Ung bức thiết muốn nhận Vương Xán làm đồ đệ, Vương Xán cũng bức thiết cần Thái Ung giúp.
Hai bên ngươi tình ta nguyện, chuyện tất nhiên là thành.
Có điều nói tới cùng thì người chịu thiệt vẫn là Thái Ung.
Hai tay Thái Ung đặt trên đùi, thần sắc cô đơn, thở dài nói: “Vi Tiên, khi lão phu nghe thấy ngươi nói ra thân phận giặc Khăn Vàng, trong lòng cũng từng có chút do dự, bởi vì ngươi không phải là nhân tuyển tốt nhất của lão phu. Nhưng lão phu đang ở Lạc Dương, thân như ở nhà tù, việc tương lai khó có thể đoán trước. Mà cũng may ngươi năng lực xuất chúng, lại có Lý Nho thưởng thức ngươi, nếu lão phu trợ giúp thêm, muốn cầu một quan chức có thực quyền thì rất nắm chắc.”
Vương Xán không hiểu ra sao, nhìn Thái Ung, không biết Thái Ung rốt cuộc đang nói gì?
Nhân tuyển tốt nhất? Nhân tuyển cho việc gì?
Hơn nữa, Vương Xán cầu quan, lại có quan hệ sư đồ với Thái Ung, Thái Ung cũng có thể không cần phải xen vào chuyện của Vương Xán.
“Lão sư, lời nói của ngài đệ tử không hiểu.” Vương Xán nói.
Thái Ung cười nói: “Ngươi từ từ nghe ta nói. Lão phu bị Đổng Trác mộ binh, hạ chiếu lệnh bắt lão phu xuất sĩ làm quan, nhưng lão phu lại cự tuyệt Đổng Trác. Đổng Trác phẫn nộ, lấy gia quyến của lão phu ra uy hiếp, bởi vậy lão phu mới không thể không xuất sĩ. Nhưng mà lão phu cũng biết Đổng Trác bạo ngược, chính là hạng hổ lang, thế tất không thể lâu dài, nhưng lão phu đã bị buộc lên thuyền của Đổng Trác, muốn thoát thân thì nào có dễ?”
“Vì thế, lão phu mới muốn tìm một đệ tử, phó thác Chiêu Cơ.”
“Ngày ấy lão phu về Lạc Dương, ở cửa thành gặp ngươi, lão phu thấy ngươi tâm địa thiện lương, lại có thủ đoạn, nên mang tâm tư, chỉ là lúc đó vừa gặp mặt ngươi, chưa hạ được quyết tâm. Bởi vì lão phu không biết năng lực của ngươi thế nào? Dẫu sao phải bảo hộ Chiêu Cơ, lại phải có thể bảo toàn mình trong loạn thế cũng không phải là một chuyện đơn giản. Bởi vậy lão phu đưa cho ngươi thiệp mời, bảo ngươi tới Thái phủ bái phỏng lão phu. Lão phu cũng mang tâm tư thử ngươi, chỉ là chuyện nằm ngoài ý liệu, Vi Tiên tài hoa hơn người, không ngờ có thể được Lý Nho ưu ái. Ôi chao, thời dã, mệnh dã!”
Thái Ung liên tục thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.
Vương Xán thì lại cười to trong lòng, về chuyện của Lý Nho thì chỉ là hắn tìm hiểu về Lý Nho mà thôi. Có điều Vương Xán lại nghĩ tới một vấn đề, Chiêu Cơ, Chiêu Cơ là ai?
Vương Xán hỏi: “Lão sư, Chiêu Cơ là ai?”
Thái Ung vẻ mặt kinh ngạc, cười nói: “Không ngờ Vi Tiên lại không biết Chiêu Cơ, ha ha, đúng là chuyện lạ. Chiêu Cơ là con gái của lão phu, họ Thái, tên Diễm, tự là Chiêu Cơ.”
Thái Diễm, không phải là Thái Văn Cơ sao?
Vương Xán ngẩn người, không biết sao Thái Văn Cơ đột nhiên biến thành Thái Chiêu Cơ.
Thật ra, trong lịch sử nguyên danh của Thái Văn Cơ vốn là Thái Chiêu Cơ, chỉ là về sau tên của Tây Tấn Thái tổ hoàng đế Tư Mã Chiêu lại có chữ trùng với Chiêu Cơ. Để tránh húy của Tư Mã Chiêu, nên mới đổi Chiêu Cơ thành Văn Cơ.
Vương Xán nghĩ nghĩ rồi nói: “Lão sư, đệ tử nghe nói môn hạ của lão sư còn có một đệ tử khác là Vệ Trọng Đạo. Vệ Trọng Đạo xuất thân đại tộc Hà Đông, lại có tình cảm sâu sắc với Chiêu Cơ tiểu thư, lão sư vì sao không để Vệ Trọng Đạo dẫn tiểu thư tới Hà Đông tị nạn. Như vậy lão sư cũng có thể bớt lo lắng, hà tất phải chọn người khác làm gì?”
Trong mắt Thái Ung hiện lên vẻ tàn khốc, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết sức khỏe của Trọng Đạo trời sinh đã kém, vô cùng gầy yếu sao?”
Vương Xán nói: “Đương nhiên biết, đệ tử cũng nghe nói sức khỏe của Vệ Trọng Đạo không được tốt.”
Lúc này Thái Ung mới cười nói: “Tuy Trọng Đạo là môn hạ đệ tử của lão phu, cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ngoan ngoãn nghe lời là một chuyện, đại sự nhân sinh của Chiêu Cơ lại là một chuyện khác. Lão phu phó thác Chiêu Cơ cho Trọng Đạo, không nghi ngờ gì nữa Trọng Đạo khẳng định sẽ lấy Chiêu Cơ làm vợ. Nhưng thân thể Trọng Đạo gầy yếu, không phải là nhân tuyển trượng phu của Chiêu Cơ, lão phu cố ý phó thác Chiêu Cơ cho ngươi, là có hai yêu cầu. Thứ nhất, ngươi phải đảm bảo an toàn cho Chiêu Cơ, không thể để Chiêu Cơ bị thương tổn. Thứ hai, Chiêu Cơ tự mình lựa chọn vị hôn phu, ngươi không thể can thiệp. Chỉ cần ngươi có thể làm được hai điểm này, lão phu sẽ giúp ngươi một tay, ngươi thấy thế nào?”
Vương Xán chép chép miệng, trong lòng thầm buồn cười.
Thật đúng là số đào hoa, không ngờ Thái Ung lại phó thác Thái Diễm cho mình.
Tục ngữ nói lâu ngày sinh tình cảm, thời gian kết giao dài với Thái Diễm, còn có thể để Thái Diễm tự lựa chọn vị hôn phu sao? Có điều nếu đúng như Thái Ung nói, trong lịch sử Thái Diễm được gả cho Vệ Trọng Đạo chỉ sợ là hành động bất đắc dĩ, không thể không để Thái Diễm gả cho Vệ Trọng Đạo. Chỉ không ngờ là Thái Diễm gả cho Vệ Trọng Đạo được một năm thì Vệ Trọng Đạo chết, Thái Diễm trở về Lạc Dương. Bởi vì loạn Lý Giác, Quách Tỷ khiến cho Thái Diễm lưu lạc tái ngoại, cả đời đau khổ bi thương.
Có điều Vương Xán tin, loại chuyện này sẽ không phát sinh.
Vương Xán cười hắc hắc trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc trầm trọng, cười nói: “Lão sư yên tâm, đệ tử tất nhiên sẽ bảo hộ Chiêu Cơ được an toàn, đồng thời cũng sẽ không ép buộc Chiêu Cơ.”
Thái Ung nghiêm mặt nói: “Ngươi thề với trời đi.”
Vương Xán cười thầm trong lòng, không phải chỉ là thề thôi sao? Tay phải của y giơ lên, cao giọng nói: “Vương Xán thề, cả đời này sẽ bảo hộ Chiêu Cơ, đồng thời cũng không ép buộc Chiêu Cơ lựa chọn vị hôn phu. Nếu trái lời thề này, thiên lôi đánh chết, vạn tiễn xuyên tâm!”
Vương Xán nói xong, cười bảo: “Lão sư, giờ thì được rồi chứ?”
Thái Ung cười nói: “Ừ, lão phu để ngươi thề cũng là bất đắc dĩ, hy vọng Vi Tiên có thể lượng giải.”
Vương Xán gật đầu, cười rất rạng rỡ.
Hắn quả thật lượng giải cho cách làm của Thái Ung. Thái Ung không chỉ có tặng cho Vương Xán một tiền đồ lớn, còn tặng cho cả một mỹ nữ, đúng là một lão sư tốt, nhạc phụ tốt! Có điều Vương Xán cũng vô cùng bội phục Thái Ung cưng chiều Thái Diễm như vậy. Cổ nhân trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái là nước hắt ra khỏi bát, gả đi rồi thì người ngoài dùng, căn bản sẽ không như Thái Ung cân nhắc tới hạnh phúc cả đời cho Thái Diễm, nhưng cách làm của Thái Ung có thể nói là dụng tâm đến khổ.
Vương Xán tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Lý Nho, hỏi: “Lão sư, lúc nào thì đệ tử đi bái phỏng Đổng Trác?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT