Vương Xán nghe xong lời nói của Thái Ung thì biến sắc, xẹt một cái đứng lên.
Cung kính đứng phía trước Thái Ung, Vương Xán nhìn Thái Ung một cái, trong lòng thiên tư bách chuyển, Thái Ung vừa rồi còn mặt mày tươi cười, sao lại đột nhiên trở mặt.
“Lão gia, trà tới!”
Lúc này, người hầu trong phủ bưng trà vừa pha xong đặt ở cái bàn nhỏ bên cạnh Vương Xán, sau đó cung kính lui ra ngoài. Vương Xán thấy vậy, trong lòng lóe linh quang, lập tức tất cả đều sáng tỏ. Nếu Thái Ung tức giận thì sẽ không cho Vương Xán tiến vào Thái phủ, lại càng không thể sai người hầu dâng trà cho Vương Xán, cũng sẽ không lúc trước nói chuyện ôn hòa với Vương Xán, sau đó lại sắc mặt biến hóa chất vấn Vương Xán. Thái Ung làm như thế là mang tâm tư thử mình.
Vương Xán nghĩ thông suốt sự tình, mây đen bao phủ trong lòng lập tức tiêu tán, trên mặt còn nở một nụ cười thong dong.
Thái Ung thấy vậy, hừ một tiếng, mặt trầm như nước quát: “Vương Vi Tiên, chẳng lẽ đúng như lão phu nói, ngươi đến Thái phủ là để chèo kéo quan hệ?”
Trong giọng nói của Thái Ung có một tia bất mãn, một tia sắc bén.
Vương Xán ngẩn ra, lập tức có phản ứng, nếu không giải thích rõ ràng thì ấn tượng của hắn trong lòng Thái Ung chỉ sợ sẽ thật sự là rất xấu. Vương Xán chắp tay hồi đáp: “Thái tiên sinh, Vương Xán tuy là một thất phu, nhưng rất khinh thường loại người chuyên nịnh nọt. Nam nhi đại trượng phu, nên dựa vào chính hai bàn tay mình để đánh ra một mảng thiên địa, chứ không phải dựa vào nịnh nọt để cầu phú quý.”
Sắc mặt của Thái Ung lúc này mới hòa hoãn một chút, nói: “Ừ, nam nhi phải nên như vậy!”
Nhưng ngữ khí của Thái Ung vẫn rất lãnh đạm, không tìm thấy một chút cảm tình nào trong đó.
Vương Xán thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ là như thế nào, Thái Ung vẫn thả lỏng chút rồi. Hắn tiếp tục nói: “Thái tiên sinh trước khi đi tặng ta thiệp mời, ta mới biết được không ngờ Thái tiên sinh là Phi bạch tuyệt lân Thái Bá Giai. Hơn nữa ta cũng nghe được tin tức Đổng Trác cường hành gọi ngài về nhậm chức, sau đó thì Đổng Trác liên tục đề bạt chức quan của ngài, thoáng cái đã đề thăng là ngự sử, quan cư Tả Trung lang tướng. Ta nghĩ ngài vừa mới thăng quan, mấy ngày nay quý phủ khẳng định có nhiều khách tới thăm, bởi vậy liền không tới bái phỏng tiên sinh. Nếu vì thế mà khiến tiên sinh không vui thì xin tiên sinh thứ lỗi.”
“Còn nữa, tiên sinh ý chỉ Vương Xán nịnh nọt, sau khi biết được Thái tiên sinh được thăng quan mới tới cửa bái phỏng, thật ra tiên sinh sai rồi. Đổng Trác hạ chiếu lệnh cho tiên sinh về triều, nhất định là sẽ ban thưởng mạnh, gia quan tăng tước là chuyện được khẳng định. Nếu không Đổng Trác cũng sẽ không ép tiên sinh về Lạc Dương. Vương Xán đã sớm biết chuyện của tiên sinh, nếu muốn nịnh nọt, khi Đổng Trác chưa đề bạt tiên sinh đã có thể tới bái phỏng tiên sinh rồi. Nếu như vậy, ấn tượng của Vương Xán trong mắt tiên sinh chỉ sợ sẽ tốt hơn nhiều, làm gì đến nỗi phải đợi tới khi tiên sinh nhàn rỗi mới tới bái phỏng. Đạo lý rèn sắt khi còn nóng Vương Xán biết rất rõ.”
Thái Ung vuốt râu, nói: “Coi như ngươi qua cửa.”
Vương Xán cười nói: “Đa tạ tiên sinh hiểu cho.”
Thái Ung gật đầu nói: “Ngươi cũng nói đi, vì sao Đổng Trác ép lão phu về triều sẽ ban thưởng mạnh.”
Vương Xán cười nói: “Trong lòng tiên sinh đã biết rồi lại cứ muốn thử vãn bối. Đổng Trác tiến vào Lạc Dương, tuy rằng thao túng triều cương, bằng vào thiết kỵ Tây Lương dưới trướng chấn nhiếp các lộ chư hầu. Nhưng căn cơ chưa vững, đa số đại thần trong triều vẫn phản đối Đổng Trác, vì thế, Đổng Trác mới cất nhắc nhân vật nổi tiếng, hòng thu phục lòng người. Mà tiên sinh ngài chính là đại biểu của đại nho đương thời, được Đổng Trác coi là người cần bỏ ngàn vàng ra để mua xương ngựa. Đây là làm cho người trong thiên hạ thấy, để người trong thiên hạ biết Đổng thái sư chiêu hiền nạp sĩ, không phải hạng người ngu ngốc.”
Trong mắt Thái Ung hiện lên tia sáng kỳ dị, tiếp tục nói: “Ngươi cứ tiếp tục đi, lão phu chăm chú lắng nghe!”
Vương Xán nói: “Thật ra những cái này đều không phải là Đổng Trác làm ra. Sở dĩ Đổng Trác làm vậy là nhờ có con rể Lý Nho của Đổng Trác mớm lời, Đổng Trác gọi tiên sinh về rồi đề bạt, nhất định là ý của Lý Nho. Với tính cách vũ phu của Đổng Trác, hắn không quen nhìn kẻ sĩ thiên hạ, nhưng lại không thể không làm. Bởi vì kẻ sĩ là trụ cột của một nước, không có kẻ sĩ ủng hộ, Đổng Trác không có năng lực vận chuyển triều đình. Bởi vậy mới tiếp thu đề nghị của Lý Nho, chinh tích tiên sinh, thu nạp nhân khí.”
Thái Ung ngạc nhiên nói: “Vi Tiên cũng biết Lý Nho?”
Lúc này trên mặt Thái Ung không còn một chút vẻ phẫn nộ nào, mà là mặt mày tươi cười, trong mắt mang theo một tia chờ mong.
Những gì Vương Xán nói Thái Ung cùng đều đã biết, nhưng đây là nhờ Thái Ung nhiều năm chìm nổi, sống cả nửa đời người rồi. Nhưng việc này xảy ra trên người Vương Xán, có thể có được kiến thức này đã là không tồi rồi.
Lúc đầu Thái Ung gặp Vương Xán, cũng nhìn mà thích, cho nên mới có tâm tư gặp riêng Vương Xán một lần.
Mà kết quả Vương Xán quả thật là không khiến ông ta thất vọng, là nhân tài rất lớn, thiện cảm của Thái Ung đối với Vương Xán cũng tăng thêm nhiều.
Vương Xán mỉm cười: “Tiên sinh có biết vãn bối đang sống ở đâu không?”
Thái Ung sửng sốt, lắc đầu nói: “Ta chưa từng kết giao với Vi Tiên, làm sao biết được Vi Tiên sống ở đâu?” Trên mặt Thái Ung mang theo vẻ tò mò, không biết Vương Xán bán nút gì.
Vương Xán đáp: “Vãn bối ở tại Anh Hùng lâu, tiên sinh chắc biết vãn bối vì sao biết Lý Nho!”
“Anh Hùng lâu, đây cũng là một nơi để tìm hiểu tin tức.” Trong mắt Thái Ung hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức lại hỏi: “Ngươi nói Lý Nho là kẻ mớm lời, vì sao lại cho rằng như vậy?”
Vương Xán trong lòng thầm trợn mắt lên, lão nhân này thật đúng là nghiện hỏi rồi.
Có điều Vương Xán lại không dám nói ra, mà là không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Nhắc tới Lý Nho người này, nếu đánh giá khách quan thì Lý Nho đúng là một đại tài, có thể nói là tính toán không sơ sót.”
Không biết từ khi nào, cửa phòng khách đột nhiên có một nam tử trung niên mặc áo bào đang đứng, khuôn mặt âm lãnh, trong mắt mang theo một tia hung ác nham hiểm. Nam tử đứng ở cửa, chân nhấc về phía trước, nhưng sau khi nghe thấy Vương Xán nói về Lý Nho thì lại đứng ở cửa không nhúc nhích.
Vương Xán đứng trong phòng khách, không chú ý tới nam tử đó. Mà ánh mắt của Thái Ung thì liếc qua nam tử nhưng lại làm như không thấy.
“Lý Nho này, đối với Đổng Trác mà nói thì có bốn công lớn. Thứ nhất, gián ngôn Đổng Trác vào kinh cần vương, tuy nói Đổng Trác vào kinh là Viên Thiệu gián ngôn Hà Tiến, triệu tập chư hầu vào kinh. Nhưng mà Đổng Trác có thể là người đầu tiên vào kinh cần vương, khẳng định là công lao của Lý Nho. Nếu không có Lý Nho, với sức thất phu của Đổng Trác há có thể bá chiếm Lạc Dương, thành tựu nghiệp lớn, đây là công lớn thứ nhất của Lý Nho.”
Thái Ung liên tục gật đầu, ánh mắt xẹt qua nam tử đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười.
Lập tức, Thái Ung lại hỏi: “Công thứ hai là gì?”
Vương Xán đi qua đi lại trong phòng khách, ánh mắt thoáng nhìn người ở cửa đại sảnh, nhưng không chú ý, tâm tư của hắn đã hoàn toàn chìm đắm trên người Lý Nho. Về Lý Nho, Vương Xán có thể có những ngôn luận này cũng là vì kiếp trước cảm thấy cảm khái cho người này không gặp được chủ tốt, cho nên mới tìm hiểu sâu về Lý Nho.
Nghĩ nghĩ một lát, Vương Xán tiếp tục nói: “Công thứ hai chính là ép thiên tử đề lệnh chư hầu.”
“Vào tháng ba năm Trung Bình thứ sáu, Linh đế băng hà, hoàng tử Biện kế vị, Hà Tiến đương quyền. Nhưng mà thời gian mới qua mấy tháng, Hà Tiến và hoạn quan đã xảy ra nội chiến, hai bên phát sinh tranh chấp, khiến cho Lạc Dương đại loạn. Trương Nhượng ép Thiếu đế bỏ chạy, trên đường Trương Nhượng chết, mà Thiếu đế và hoàng tử Hiệp thì lại bị Đổng Trác gặp được. Đổng Trác cứu hoàng đế cũng là một công lớn, nhưng không thể đủ để Đổng Trác đứng vững ở Lạc Dương. Bởi vậy liền phế Thiếu đế, lập hoàng tử Hiệp làm Hiến đế, ép thiên tử đề lệnh chư hầu, trở thành người đứng đầu Lạc Dương.”
Lời nói của Vương Xán hùng hồn, trong ngữ khí cũng rất có sự kính nể Lý Nho.
Trên thực tế, Lý Nho quả thật là nhân tài, chỉ là gặp phải Đổng Trác mới không thể hiện được một thân tài hoa.
Vương Xán nói xong công thứ hai, nam tử đứng ở cửa đại sảnh cười cười, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt lại hiện lên một tia khó hiểu, đầy vẻ chờ mong nhìn về phía Vương Xán, chờ Vương Xán tiếp tục nói chuyện.
Vương Xán khẽ cười nói: “Công lao thứ ba là gián ngôn Đổng Trác ‘không thể giết Viên Thiệu’”.
“Ồ, vì sao lại vậy?” Trên mặt Thái Ung hiện lên một tia kỳ quái, thả hổ về rừng, Viên Thiệu rất bất mãn đối với Đổng Trác, vậy mà sao lại không thể giết?
Vương Xán giải thích: “Viên gia tứ thế tam công, môn sinh cố lại trải khắp thiên hạ, Viên Hòa lại coi Viên Thiệu là người nối nghiệp của Viên gia, có thể nói Viên gia chính là đại biểu của nhân vật sĩ tử thanh lưu về sau. Nếu giết Viên Thiệu, đắc tội với Viên gia, làm mất lòng sĩ tử thiên hạ, Đổng Trác muốn triệu tập kẻ sĩ, thu nạp nhân vọng là điều không có khả năng. Thiên hạ này có không biết bao nhiêu người đã nhận ân huệ của Viên gia, cho dù Đổng Trác thế lớn, có thể bức bách kẻ sĩ xuất sĩ làm quan nhưng những kẻ sĩ này sẽ bằng mặt không bằng lòng. Có được người mà không có được lòng, chung quy vẫn là lấy giỏ trúc múc nước.”
Thái Ung gật đầu, đồng ý với lời nói của Vương Xán.
Mà lúc này, ánh mắt của nam tử đứng ở cửa nhìn Vương Xán cũng mang theo vị đạo tri kỷ.
Vương Xán tiếp tục nói: “Công lớn thứ tư là cất nhắc nhân vật nổi tiếng, hòng thu nhân vọng. Tuy rằng tiên sinh là Đổng Trác cường hành gọi về, nhưng trong vòng ba ngày liên tục đề bạt, bất kể là ai trong lòng cũng đều sẽ có một tia cảm kích. Điểm này, chắc hẳn tiên sinh sẽ không phủ nhận, tiên sinh như vậy, người khác bị Đổng Trác chinh tích cũng như vậy. Lý Nho này rất lợi hại!”
Thái Ung gật đầu, không phủ nhận, ánh mắt lại chiếu lên người nam tử đó.
Nam tử đó chậm rãi bước vào, ánh mắt dừng ở trên người Vương Xán, hỏi: “Ngươi cho rằng tiếp theo Lý Nho sẽ làm gì?”
Vương Xán nhìn nam tử một cái, không chút nghĩ ngợi nói: “Giết Thiếu đế, uy lăng thiên hạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT