Thành Lạc Dương có hai lâu nổi danh nhất.

Thành tây, Bách Hoa lâu!

Thành nam, Anh Hùng lâu!

Bách Hoa lâu, tên như nghĩa, tất nhiên là nhiều ca cơ, quần phương vờn quanh, thánh địa tập hợp của mỹ nữ. Thành Lạc Dương là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị, quan to quý nhân, sĩ tử phong lưu, du khách hào hiệp trong thành nhiều không đếm xuể. Quan to quý nhân đến để tìm kiếm kích thích, sĩ tử phong lưu đến để biểu hiện trước mặt mỹ nữ một phen, du khách hào hiệp thì đến để được qua một đêm xuân với mỹ nữ. Hơn nữa ca cơ của Bách Hoa lâu ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, thân thể thon thả, phong tình vạn chủng. Tất nhiên là câu dẫn được vô số giống đực tới, khiến cho đêm nào của Bách Hoa lâu cũng là đêm xuân, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Anh Hùng lâu, thật ra là địa phương ra vào của võ giả.

Thái sử ban bố, cấm hiệp khách đánh nhau.

Nhưng thời đó là thời thái bình thịnh thế, hoàng đế không chấp nhận được võ giả một lời không hợp thì lập tức giết người, cho nên mới áp chế võ giả.

Hiện giờ Hán thất suy sút, cương thường hỗn loạn, trong thiên hạ người tập võ rất nhiều, hơn nữa hiện tại cả thiên hạ xuất hiện loạn tượng, tâm tư của võ nhân cũng bắt đầu có biến hóa. Cái này gọi là học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia, nếu đế vương không quen, thì bán cho người biết hàng. Hoàng đế không xong rồi, người có bản lĩnh tất nhiên muốn tìm người biết hàng, võ nhân các nơi thường tới Anh Hùng lâu, chính là muốn để cho người khác biết năng lực của mình, dĩ cầu được công danh lợi lộc.

Bởi vậy, trong Anh Hùng lâu phần lớn là hai loại người thường xuyên ra vào.

Nhân vật hiển quý và anh hào thảo mãng.

Nhân vật hiển quý muốn tìm kiếm người có bản lĩnh ở trong Anh Hùng lâu, mà người có bản lĩnh thì hy vọng có thể dẫn tới sự chú ý của quan to quý nhân, một bước cất cánh bay lên trời, trở thành nhân thượng nhân.

Hai bên ngươi tình ta nguyện, tất nhiên là hình thành một chuỗi tuần hoàn tốt.

Người tới càng lúc càng nhiều, Anh Hùng lâu cũng càng lúc càng sôi động.

Có điều nhiều người, tất nhiên là khó giữ bí mật, đủ loại chuyện đều có thể phát sinh, đồng thời tin tức từ các nơi cũng đều sẽ hội tụ về Anh Hùng lâu. Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu đang ở tại Anh Hùng lâu, chính là nhìn trúng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết này của Anh Hùng lâu. Có thể rất dễ dàng thu thập được tin tức, không những có thể để ý tới anh hùng thảo mãng lui tới Anh Hùng lâu, còn có thể nghe được tin tức đến từ các nơi.

Vương Xán ngồi ở trong phòng, thưởng thức trà, nhàn nhã tự tại, dáng vẻ phong lưu tiêu sái, anh tuấn lỗi lạc.

Cửa phòng két một tiếng, Bùi Nguyên Thiệu đẩy cửa bước vào.

Vương Xán thần sắc vui vẻ, hỏi: “Lão Bùi, chuyện của Anh Hùng lâu đã hỏi thăm rõ chưa?”

Bùi Nguyên Thiệu gật đầu nói: “Hỏi thăm rõ rồi, lâu chủ của Anh Hùng lâu tên là Sử A, là một cao thủ kiếm thuật. Bề ngoài, Anh Hùng lâu chỉ là nơi cung cấp giác đấu giữa các võ giả, tạo điều kiện cho quan to quý nhân tìm kiếm. Nhưng bên trong, Anh Hùng lâu cũng tiếp nhận các loại ủy thác, như giết người, áp giải một số vật phẩm quan trọng, nói chung là chỉ cần là chuyện mang lại lợi lộc thì Anh Hùng lâu đều sẽ tiếp nhận. Có điều Sử A cũng chỉ là nhân vật ngoài mặt, chủ sự trên thực tế của Anh Hùng lâu vẫn là lão sư của Sử A, Vương Việt. Tất cả đại sự đều phải có sự đồng ý của Vương Việt thì mới được thi hành.”

“Vương Việt?” Ngón tay Vương Xán nhẹ nhàng gõ lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.

Bùi Nguyên Thiệu tiếp tục: “Vương Việt được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, một thanh trường kiếm trong tay tung hoành vô địch. Nghe nói lúc Vương Việt mười tám tuổi, một mình phóng ngựa vào núi Hạ Lan, một mình đan thương thất mã giết thủ lĩnh Khương tộc, lấy được thủ cấp thủ lĩnh của Khương tộc rồi mang về, không ai dám cản. Lúc 30 tuổi, Vương Việt chu du các nơi, cơ hồ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Hơn nữa Vương Việt rất mạnh, hào khí cái thế, nghe nói ngay cả Lữ Bố cũng không phải là đối thủ của người này.”

Tay Vương Xán run lên, suy tư một lát rồi nói: “Lữ Bố cũng đánh không thắng Vương Việt ư? Nói đùa à.”

Vương Xán lắc đầu: “Vương Việt là kiếm sư, giỏi bộ chiến, mà Lữ Bố thì là chiến tướng, giỏi kỵ chiến. Hai bên vốn không có tính so sánh, Lữ Bố không thể từ bỏ ưu thế của bản thân, bộ chiến với Vương Việt, mà Vương Việt cũng không thể ngồi trên lưng ngựa giao chiến với Lữ Bố. Dưới loại tình huống này, sao Vương Việt có thể đánh bại được Lữ Bố, nếu nói Vương Việt và Lữ Bố không cưỡi ngựa giao chiến thì Vương Việt rất có cơ hội thắng. Nhưng nếu luận về ngồi trên lưng ngựa giao chiến, Vương Việt tuyệt đối không phải là đối thủ của Lữ Bố.”

Bùi Nguyên Thiệu kinh ngạc nói: “Thiếu gia, sao ngươi biết? Đây chính là tin tức mà ta mất rất nhiều thời gian mới nghe được đó.”

Vương Xán cười cười, không nói gì.

Hắn biết lịch sử, tự nhiên sẽ hiểu Lữ Bố dưới người có Xích Thố, trong tay có phương thiên họa kích, tung hoành vô địch. Hơn nữa cũng biết kiếm thuật của Vương Việt lợi hại vô cùng, nhưng Vương Việt là một tên quan mê, một lòng muốn làm quan. Tuy rằng thành lão sư kiếm thuật của Hiến đế, nhưng cũng chỉ là dạy kiếm thuật, không có đất dụng võ.

Dừng một chút, Vương Xán nói sang chuyện khác: “Chuyện của Thái Ung đã tìm hiểu chưa?”

Bùi Nguyên Thiệu gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái, nói: “Thiếu gia, Thái Ung này thật đúng là giẫm phải cứt chó, vừa trở lại Lạc Dương, thì được Đổng Trác trọng dụng, những thứ thưởng cho lão quả thực là khiến người ta không thể tin được. Ngày đầu tiên Thái Ung trở lại Lạc Dương, Đổng Trác bái Thái Ung làm Tế tửu, vô cùng kính trọng Thái Ung. Ngày hôm sau, liền để Thái Ung làm Bổ thị ngự sử, ngày thứ ba thì lại chuyển thành Trị thư ngự sử, Thiên thượng thư. Trong ba ngày, quan tăng liên tục, Đổng Trác đó cũng không biết có phải là điên rồi hay không, không ngờ coi trọng Thái Ung như vậy. Không phải chỉ là một lão nhân thôi sao, có đáng để coi trọng như vậy không?”

Vương Xán mỉm cười, Bùi Nguyên Thiệu không hiểu nhưng hắn thì lại minh bạch dụng ý của Đổng Trác.

Đổng Trác xuất lĩnh sĩ binh cường hành bá chiếm Lạc Dương, nhưng không có căn cơ ổn định. Muốn đứng vững ở Lạc Dương, tất nhiên phải có cả ân và uy, chèn ép quan viên trong triều đình phản đối hắn. Lại liên tục đề bạt nhân vật nổi tiếng đương thời Thái Ung này, biểu lộ lòng khát cầu hiền tài của Đổng Trác. Nói trắng ra cũng chỉ là ví dụ ngàn vàng mua xương ngựa, mượn điều này để thu phục sĩ tử và đảng nhân.

Vương Xán sờ sờ bái thiếp trong lòng, thầm nghĩ nhiều ngày như vậy rồi, trong nhà Thái Ung cũng đã bình tĩnh lại, chắc đã đến lúc bái phỏng Thái Ung. Vương Xán ngẩng đầu phân phó: “Lão Bùi, chuẩn bị xe ngựa, hôm nay đi bái phỏng Thái ung.”

“Vâng!” Bùi Nguyên Thiệu dạ một tiếng, rồi xoay người đi chuẩn bị xe ngựa.

Phủ đệ của Thái Ung, hai người gác cổng đứng ở cửa lớn của Thái phủ.

“Lão Bùi, ngươi cầm bái thiếp đi thông báo.”

Lúc này Vương Xán mặc áo bào trắng, bên hông giắt một thanh bảo kiếm, trên búi tóc đội khăn phác màu đen, vẻ mặt tự tin. Nhất là Vương Xán mặc nho phục, phong độ tiêu sái, quả nhiên là một bộ dạng tốt. Hắn lấy từ trong tay áo ra một tấm bái thiếp tinh mỹ, đưa cho Bùi Nguyên Thiệu.

Trong mắt Bùi Nguyên Thiệu hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Vương Xán bái phỏng Thái Ung chỉ là hành động lâm thời, hơn nữa còn không nhất định có thể đi vào Thái phủ được? Không ngờ trong tay Vương Xán lại có tấm bái thiếp, đầu óc Bùi Nguyên Thiệu xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới lão nhân mấy ngày hôm trước gặp ở cửa thành, rất có thể đó chính là Thái Ung. Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Thiệu không nhịn được nhìn Vương Xán một cái, ánh mắt của chúa công trẻ tuổi này thật đúng là độc đáo, khiến người ta không thể đo lường được. Ở đạo quán cũ nát chạm phải mấy đại nhân vật, lại ở cửa thành Lạc Dương gặp phải Thái Ung, vận khí thật đúng là quá tốt.

Bùi Nguyên Thiệu cầm bái thiếp đến cửa Thái phủ, đưa bái thiếp cho người gác cổng.

Chỉ chốc lát sau liền có người tới nghênh đón Vương Xán.

“Công tử, lão gia đang chờ ở phòng khách, mời công tử vào bên trong.” Người đến là một lão già năm mươi tuổi, lão già mặc một thân áo đay, thần sắc khiêm tốn. Trông thấy Vương Xán, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, không ngờ Vương Xán xuất chúng đến vậy.

Vẻ mặt Vương Xán thong dong, tự nhiên hào phóng, xua tay nói: “Lão tiên sinh đi trước dẫn đường.”

Tiến vào Thái phủ, qua ba vòng, đi quan hành lang gấp khúc, xuyên qua đường hẻm mới tới được phòng khách.

Lão già dẫn Vương Xán tới phòng khách thì liền rời đi, Vương Xán đứng ngoài phòng khách, sửa sang lại quần áo, sau khi vuốt hết những nếp nhăn trên áo mới tiến vào phòng khách. Vương Xán đi đến phòng khách, chắp tay vái Thái Ung: “Nhữ Nam Vương Vi Tiên, bái kiến Thái tiên sinh.”

Thái Ung vuốt râu mỉm cười, xua tay nói: “Ngồi đi!”

Nói xong, Thái Ung lại hô một tiếng: “Pha trà!”

Vương Xán vén áo ngồi xuống ghế, chắp tay với Thái Ung: “Quấy rầy Thái tiên sinh rồi, xin tiên sinh thứ lỗi.” Vương Xán cùng mặc kệ Thái Ung và hắn là quan hệ gì, trước tiên cứ kéo gần quan hệ của hai người đã rồi nói sau. Huống hồ Thái Ung cũng không phản đối Vương Xán xưng hô với Thái Ung là tiên sinh.

Thái Ung cười nói: “Vi Tiên, lão phu ngày đó khi vào Lạc Dương đã đưa bái thiếp cho ngươi, sao giờ ngươi mới đến bái phỏng? Chắc không phải là Vi Tiên cảm thấy lão phu bị Đổng Trác lôi kéo, liền khinh thường lão phu. Hoặc là nhìn thấy lão phu được Đổng Trác trọng dụng, Vi Tiên cảm thấy lão phu quyền cao chức trọng, liền tới bái phỏng lão phu chứ?”

Vương Xán nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.

Chốc lát, trong lòng Vương Xán tâm tư bách chuyển, nghĩ cách ứng đối. Hắn không rõ Thái Ung vừa rồi đang yên đang lành lại đột nhiên nói trở mặt liền trở mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play