“Thiếu gia, cửa thành đóng rồi, chắc chúng ta phải chờ một lát nữa mới có thể vào thành.”

Bùi Nguyên Thiệu ngồi trên xe ngựa, thấy một đám người đi đường đang xếp hàng ở ngoài cửa thành. Đặc biệt là ở cửa thành, một lão già đang lý luận với quan binh, càng khiến cho người muốn vào thành đều bị chặn ở ngoài cửa thành.

“Ừ, xảy ra chuyện gì thế?”

Vương Xán nghe thấy vậy, chui ra khỏi xe ngựa hỏi.

Ánh mắt hắn chiếu tới chỗ cửa thành, chỉ thấy một lão già mặc trường bào màu nâu đen đang đứng ở cửa thành. Lão già vươn tay ra chỉ vào tướng lĩnh đứng ở cửa thành, nổi giận nói: “Thành Lạc Dương là trọng địa của thiên tử, thủ vệ cửa thành chính là chức trách bổn phận của các ngươi. Sao lại dựng trạm kiểm soát ở cửa thành, muốn ăn chặn dân chúng, thế còn ra thể thống gì?”

Giọng nói của lão già thương lão hùng hậu, để khí mười phần.

Khi nói chuyện, hạo nhiên chính khí khiến dân chúng đứng ở ngoài thành trố mắt.

Tướng lĩnh tự dựng trạm kiểm soát sắc mặt xanh mét, nhìn lão già tức giận nói: “Lão nhân, không giao tiền thì về đi, đừng ở trước mặt lão tử mắng chửi. Nếu chọc giận lão tử thì hậu quả ngươi không thể gánh được đâu. Nhìn ngươi cũng có tuổi rồi, mau giao tiền ra, nếu không thì lui lại, đừng cản người vào thành ở phía sau.”

Lão già hừ lạnh, nói: “Lão phu cứ đứng ở chỗ này đấy, các ngươi làm gì được nào?”

Keng một tiếng, chiến đao bên hông tướng lĩnh thủ thành ra khỏi vỏ, chiến đao lóe lên sát khí lãnh liệt. Kề chiến đao lên trước cổ lão già, chỉ cần chiến đao dí lên trước thêm một tấc thì lưỡi dao sẽ có thể cắt đứt yết hầu lão già.

Trong lòng Vương Xán đang nghĩ tới chuyện gặp mặt Đổng Trác như thế nào, sau khi nhìn thấy lão già, trong lòng khẽ động.

Hiện giờ Đổng Trác nắm giữ Lạc Dương, người thủ thành là sĩ binh Tây Lương, là tướng lĩnh tâm phúc của Đổng Trác. Mà lão già đó dưới tình huống biết rõ Đổng Trác chiếm Lạc Dương, không ngờ dám khiển trách những binh lính này. Rất rõ ràng, lão già này không phải người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không đứng ở cửa thành khiển trách tướng lĩnh này tự tiện dựng trạm kiểm soát.

Vương Xán đẩy đám người đi đường ở phía trước ra, đi đến bên cạnh lão già, lấy từ bên hông ra một lạng tiền bạc, đút vào trong tay tướng lĩnh thủ thành, nói: “Tướng quân, Đổng thái sư phái tướng quân xuất lĩnh sĩ binh trấn thủ cửa thành Lạc Dương, là để ngươi thay Đổng thái sư kiểm tra những người có tâm bất chính. Cũng không phải bảo tướng quân bóc lột dân chúng, nếu chuyện tướng quân tự tiện dựng trạm kiểm soát, bóc lột dân chúng bị Đổng thái sư biết, ảnh hưởng đến danh dự của Đổng thái sư, chỉ sợ Đổng thái sư tức giận rồi thì không phải đơn giản chỉ có hai ba người chết thôi đâu. Không bằng thế này đi, tiền qua đường của lão tiên sinh này ta trả giúp, ngươi mau thả ông ấy đi, đồng thời cả ngựa và xe của ta ở phía sau nữa, ngươi để chúng ta qua cùng là được rồi!”

Vương Xán cười cầm bạc trong tay dúi vào tay tướng lĩnh, cười lạnh.

Tướng lĩnh đó bị Vương Xán nói cho ngẩn người. Vừa nghĩ đến sự lợi hại của Đổng Trác, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vươn tay ra tiếp lấy tiền bạc của Vương Xán, không kiên nhẫn nói: “Đi đi, đừng ở đây làm cản trở người đi đường.”

“Lão tiên sinh, mau đi thôi, phía sau còn có người muốn vào.”

Vương Xán cười cười với lão già, vươn tay ra chỉ chỉ người đi đường đang xếp hàng đợi vào thành.

“Ừ, được rồi, ta đi đây!” Lão già cười cười, nói: “Ngươi chờ một chút, sau khi vào thành, ta còn có lời muốn nói với ngươi.”

Vương Xán vẫy tay một cái với Bùi Nguyên Thiệu đang ngồi trên xe ngựa ngoài cửa thành, Bùi Nguyên Thiệu lập tức lái xe tiến vào thành Lạc Dương. Hai chiếc xe ngựa, một trước một sau chậm rãi tiến vào trong thành.

Lão già và Vương Xán cũng một trước một sau tiến vào trong thành.

Đợi xe ngựa tới góc tường thành rồi, sắc mặt ấm áp của lão già trở nên khó coi, nói: “Người trẻ tuổi, tuy rằng lão phu cảm tạ hảo ý của ngươi. Nhưng cách làm như vậy của ngươi sẽ khiến tướng lĩnh thủ thành khí diễm càng thêm kiêu ngạo, thật sự không đáng... Thành Lạc Dương chính là dưới chân thiên tử, mà một tướng lĩnh thủ thành không ngờ lại càn rỡ như vậy, cách làm này không thể cứ kéo dài mãi được.”

Vương Xán lắc đầu, nói: “Lão tiên sinh cũng biết Đổng thái sư ư?”

Lão già gật đầu hồi đáp: “Lão phu đương nhiên biết Đổng thái sư. Lần này lão phu dẫn gia quyến trở về thành Lạc Dương, chính là được Đổng thái sư mời. Nhưng không ngờ sĩ binh dưới trướng Đổng thái sư lại chặn cửa thành, ép bức người đi đường để đòi tiền. Việc này lão phu phải phản ánh với Đổng thái sư, nếu không cứ thế mãi dân chúng tiến vào thành Lạc Dương chẳng phải là đều bị quan binh áp bức ư?”.

Trong lòng Vương Xán cả kinh, nhưng trên mặt vẫn không có lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngược lại, trên mặt Vương Xán còn lộ ra vẻ khinh bỉ, nói khẽ: “Không ngờ lão tiên sinh lại hiệu lực cho Đổng thái sư?”

Lão già trông thấy vẻ mặt của Vương Xán, thở dài một tiếng, ông ta tất nhiên biết ý tứ trong giọng nói của Vương Xán. Đổng Trác bạo ngược chuyên quyền, làm ra chuyện phế lập, hiện giờ ai ai cũng căm thù Đổng Trác. Không ngờ lão già vào lúc này lại đầu nhập vào dưới trướng của Đổng Trác, chẳng phải là trợ trụ vi nghiệt ư?

Lắc đầu, lão già bất đắc dĩ nói: “Ngươi cho rằng ta muốn à, gia quyến, người thân của ta đều nằm trong tay Đổng thái sư, thật sự là bất đắc dĩ.” Nói tới đây, trong mắt lão già toát ra vẻ căm hận, nhưng lão già còn nói thêm: “Cái này gọi là ở vị trí nào thì mưu chính nấy, ta bị Đổng thái sư chiêu mộ về Lạc Dương, đảm nhiệm chức vị quan trọng của triều đình. Tất nhiên là ăn lộc của vua thì phải làm việc cho vua, sĩ binh dưới trướng Đổng thái sư kiêu căng, nhiễu loạn dân chúng, ta sẽ can gián Đổng thái sư. Đây là chức trách của lão phu, không thể đẩy cho người khác.”

Vương Xán ngẩn ra, không ngờ lão nhân này lại có ý tưởng như vậy.

Thật đúng là một lão nhân có trách nhiệm.

Vương Xán mặt lộ vẻ khâm phục, chắp tay vái: “Lão tiên sinh cao thượng, vãn bối bội phục!”

Lão già lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn. Ông ta chẳng qua chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thôi, nói gì tới cao thượng.

“Phụ thân, không phải chúng ta đã qua cửa thành rồi ư, sao còn chưa trở về nhà?”

Một giọng nói thanh thúy dễ nghe như chim hoàng anh từ trong xe ngựa vang lên, rèm xe ngựa được vén lên. Một nữ hài mười hai mười ba tuổi từ bên trong thò người ra, nhìn lão già, trong mắt hiện lên một tia oán trách. Nữ hài liếc Vương Xán một cái rồi lại nhìn lão già, giục lão già mau lên đường.

Bộ dạng của nữ hài cực kỳ xuất chúng, khí chất như tiên nữ giáng trần, không mang theo một tia trần ai nào.

Thiếu nữ mắt to, ôn nhu như nước, sống mũi cao thẳng, mặt đỏ hây hây. Nữ hài khẽ mở miệng, giọng nói như tiếng châu ngọc rơi lên bàn ngọc, thanh thúy êm tai.

Vương Xán ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Trong thiên hạ không ngờ lại có nữ hài kinh diễm như vậy, nếu có thể có được nữ hài như vậy, cuộc đời này cũng không uổng phí!

Nhưng trong lòng Vương Xán lại có một tia xấu hổ, cô gái đó mới mười hai mười ba tuổi mà thôi, trong lòng mình lại có ý nghĩ xấu xa như vậy, chẳng lẽ mình thích lolita! Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu Vương Xán nhưng trong nháy mắt lại bị Vương Xán đè xuống, hắn chỉ thưởng thức thoi, thuần túy là thưởng thức thôi, hắc hắc...

“Chiêu Cơ, con ra làm gì, mau quay lại.”

Lão già khiển trách, từ trong lòng lấy ra một tấm thiếp được chế tác cực kỳ tinh mỹ, đút vào tay Vương Xán, nói: “Hôm nay lão phu còn có chuyện quan trọng, không thể nói chuyện cùng ngươi. Đợi sau khi ngươi sắp xếp xong xuôi, ngươi có thể cầm thiếp tới phủ lão phu, lão phu còn có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi. Lão phu họ Thái, tên Ung, tự là Bá Giai, đừng quên nhé.”

Sau khi nói xong, Thái Ung liền trở về xe ngựa, xa phu giơ roi lên, tiếng xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước.

Bên trong xe ngựa, nữ hài vẻ mặt khó chịu, nói: “Phụ thân, người nọ chỉ là một người qua đường, sao cha phải mất nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa, khi ở cửa thành, cha trực tiếp đưa cho tướng lĩnh thủ thành một ít bạc là được, chấp nhặt với hắn làm gì?”

Thái Ung cười nói: “Được rồi, được rồi, Chiêu Cơ đừng tức giận, ánh mắt của ta không sai đâu. Người trẻ tuổi này dáng vẻ hiên ngang, lại có lòng từ bi, khi nói chuyện ở cửa thành trong mềm có cứng, bức tướng lĩnh thủ thành để chúng ta vào thành mà không dám truy cứu. Người này rất không tồi, trẻ tuổi tuấn kiệt, ta tất nhiên muốn kiến thức một phen.”

“Hừ, cha chính là thích quản chuyện không đâu!” Nữ hài lầu bầu, nói.

“Ha ha ha... Con đó, đúng là lòng dạ hẹp hòi.” Lão già cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu nữ hài.

Vương Xán cầm lấy thiếp mời của Thái Ung, ngẩn người ra. Hắn đã sớm biết lão già này không phải người bình thường, không ngờ lại là Thái Ung, rất tốt, rất cường đại. Hơn nữa không ngờ con gái của Thái Ung lại xinh đẹp như vậy.

Hiện giờ quen với Thái Ung, chẳng phải là gần quan được ban lộc sao?

Vương Xán cười hắc hắc, cất thiệp mời đi, trở lại xe ngựa, bảo Bùi Nguyên Thiệu đánh xe vào trong thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play