Điều nên nói Vương Xán cũng nói rồi, cũng đã làm quen với Tuân Du, Tuân Úc, Quách Gia, Trình Dục rồi. Vương Xán biết nói nhiều ngược lại sẽ khiến mấy người hoài nghi, nên bưng chén rượu lên, kính bốn người Quách Gia một chén rồi nói: “Chư vị, gặp nhau chính là có duyên. Có thể được uống rượu và nói chuyện phiếm với chư vị, thật sự là một chuyện vui trong đời người. Đáng tiếc ta còn có chuyện quan trọng trong người, không thể không tới Lạc Dương, xin chư vị thứ lỗi. Đợi lần sau khi gặp lại, sẽ cùng chư vị say một trận.”
Sau khi nói xong, Vương Xán chắp tay với bốn người Trình Dục, gọi Bùi Nguyên Thiệu một tiếng liền rời đi.
Trình Dục vuốt râu mỉm cười, không nói gì. Ngược lại Tuân Úc thì cười lạnh một tiếng, quát: “Ta thấy người này lòng muông dạ thú, tất nhiên là hạng như Đổng Trác, Vương Mãng. Tuy rằng không rõ thân phận cụ thể của Vương Xán, nhưng mà hắn tự xưng là người Nhữ Nam, ta thấy Vương Xán có thể là thủ lĩnh giặc Khăn Vàng Nhữ Nam. Các ngươi thử nghĩ xem, Vương Xán đó không chỉ có khí chất xuất chúng, lại còn hữu ý mà như vô ý tản ra một loại hãn dũng chi khí mà chỉ chiến tướng thường xuyên chém giết trên chiến trường mới có được. Ta phỏng đoán thân phận của Vương Xán không phải là đại tộc Nhữ Nam, mà chính là giặc Khăn Vàng.”
Tuân Úc trong lúc nói chuyện, sắc mặt cũng âm trầm, vừa nghĩ đến thân phận giặc Khăn Vàng của Vương Xán, trong lòng Tuân Úc giống như đâm phải gai. Nhân vật tuấn kiệt như vậy không ngờ là giặc Khăn Vàng, vốn là lương tài, sao lại đi làm giặc.
Không thể không nói, ánh mắt, sức quan sát của Tuân Úc vô cùng lợi hại.
Chỉ dựa vào vài ba câu của Vương Xán đã đoán ra thân phận của Vương Xán, năng lực này quả thực đáng sợ.
Trình Dục nghe Tuân Úc nói xong, cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Văn Nhược, ngươi là người thông minh. Chẳng lẽ không biết Hán thất quốc tộ đã kéo dài hơn bốn trăm năm, cho tới hôm nay đã là mặt trời sắp lặn rồi sao? Hoạn quan nắm quyền, ngoại thích chuyên quyền, đàn bà tham gia vào chính sự... Đủ loại tật xấu, không thể kể hết. Trong triều đình có Viên Bổn Sơ gián ngôn với Hà Tiến, để Đổng Trác vào kinh, chiếm đoạt triều cương, khi dễ bách quan, ngoài có chư hầu cắt cứ, xưng bá một phương. Triều Đại Hán đã mục nát không chịu nổi, căn bản không có bất kỳ sinh cơ nào. Cho dù Vương Vi Tiên đó là giặc Khăn Vàng thì sao, Cao hoàng đế năm đó cũng chỉ là lưu manh vô lại, Cao hoàng đế có thể thành tựu nghiệp lớn, sao Vương Vi Tiên đó lại không thể? Anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần có năng lực, có cơ ngộ, có thủ đoạn thì không có gì là không thể.”
“Trình Trọng Đức, ngươi, ngươi...”
Sắc mặt Tuân Úc đỏ lên, nổi giận nói: “Uổng cho Trình Trọng Đức ngươi là quan viên triều đình, lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Đúng là kẻ vô quân vô phụ.”
Trình Dục vung ống tay áo, cười quái dị nói: “Văn Nhược, ngươi đọc sách thánh hiền, chẳng phải cũng nghe vua coi thần như thủ thúc, thì thần mới coi vua như tim gan. Vua coi thần như chó ngựa thì thần coi quân như quốc quân, vua coi thần như rau dưa, thì thần coi quân như kẻ thù. Hoàng đế không có đức, lại có ngoại thích chuyên quyền, chư hầu cùng nổi dậy, triều đình như vậy đã là không có thuốc nào cứu được, việc gì ngươi phải tự biện bác. Ngươi vốn là kẻ thông minh, có tài phò vua, có tài như Trương Lương, Trần Bình, việc gì mà phải vì một chữ ngu ‘trung’ mà bó hẹp tầm nhìn, tự mua dây buộc mình.”
Tuân Úc thở dài, lắc đầu, trên mặt đầy vẻ cô đơn.
Ánh mắt Trình Dục sắc như dao nhìn Tuân Úc, thấy vẻ mặt của Tuân Úc, trong lòng lại bất vi sở động.
Hắn cười thầm trong lòng, tiếp tục bỏ thêm lửa: “Ta thấy Vương Vi Tiên làm việc quả quyết, cương nghị quyết đoán. Ngày sau tất nhiên sẽ phân thiên hạ đại thế, là chư hầu một phương!”
Tuân Du cười hỏi: “Trọng Đức Công, chúng ta và Vương Vi Tiên chỉ mới gặp có một lần, ngươi đã có thể khẳng định như vậy ư?”
Trình Dục vuốt râu cười nói: “Mở mắt ra mà nhìn!”
Quách Gia cười nói: “Trọng Đức Công nói rất đúng, chúng ta cứ mở mắt ra mà nhìn. Có điều nếu như Vương Vi Tiên là giặc Khăn Vàng Nhữ Nam, vậy hắn tới Lạc Dương, chỉ sợ là chuẩn bị quy thuận triều đình, mượn dùng thế lực của Đổng Trác, sau đó chuyển biến thân phận trở thành chính thống triều đình. Như vậy Vương Xán có thể đường đường chính chính chinh phạt tứ phương, mà không cần lo lắng vấn đề phương diện đại nghĩa.”
Tuân Du mắt sáng lên, cười nói: “Trọng Đức Công. Úc thúc và Phụng Hiếu chuẩn bị bắc thượng Dự châu, đầu nhập Viên Thiệu, chờ xem đại thế. Hai người chúng ta hiện tại cũng không có việc gì làm, không bằng đi theo sau Vương Vi Tiên, cũng tới Lạc Dương, xem xem Lạc Dương sẽ có chuyện gì phát sinh. Trọng Đức Công nghĩ như thế nào?”
Trình Dục suy tư một lúc rồi nói: “Được, chúng ta cùng tới Lạc Dương.”
Hổ Lao quan, huyện Cao thành Chúc Cổ, được xưng là Tị Thủy quan.
Hổ Lao quan ở phía đông Lạc Dương, ở trong thành Hinh Dương tỉnh Hà Nam, trong khu vực trấn Tị Thủy 16km từ tây bắc bộ thị quy. Hổ Lao quan là quan ải quan trọng và môn hộ của phía đông Lạc Dương, vì Tây Chu Mục vương ở đây giết hổ mà nổi danh. Hổ Lao quan phía nam nối với Tung Nhạc, phía bắc sát Hoàng Hà, núi non trùng điệp, tự thành thiên hiểm, có thế ‘một người đủ giữ quan ải, vạn người không thể vượt qua’, là nơi mà lịch đại binh gia phải tranh giành.
Thời gian hai ngày, cuối cùng Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu cũng đến Hổ Lao quan.
Vương Xán hô Bùi Nguyên Thiệu ngừng lại, bảo hắn đỗ xe ngựa ở phía trước Hổ Lao quan.
Từ trên xe ngựa đi xuống, Vương Xán đứng trước Hổ Lao quan, nhìn Hổ Lao quan nguy nga tang thương, trong lòng là một mảng yên tĩnh.
Chư hầu phạt Đổng, sắp phát sinh ở Hổ Lao quan, Vương Xán có lý do dừng lại ở Hổ Lao quan,nhớ rõ địa hình địa mạo của Hổ Lao quan. Có điều đây cũng chỉ là một thói quen do Vương Xán kiếp trước thân là tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng dưỡng thành. Mỗi khi đi qua yếu địa chiến lược, Vương Xán đều sẽ dừng lại ghi nhớ địa hình chung quanh.
“Thiếu gia, chúng ta chỉ cần một ngày nữa là có thể tiến vào Lạc Dương, sau khi chúng ta vào Lạc Dương thì sẽ làm gì?”
Mặt Bùi Nguyên Thiệu có vẻ lo âu.
Hắn và Vương Xán là giặc Khăn Vàng, mà Đổng Trác cũng từng tham dự tiêu diệt giặc Khăn Vàng, Đổng Trác đó giết chết vô số Khăn Vàng, đối với Khăn Vàng cũng không có bất kỳ thiện cảm nào. Vương Xán tùy tiện tới Lạc Dương quy thuận Đổng Trác như vậy, nếu Đổng Trác trực tiếp bắt Vương Xán lại, chẳng phải là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về sao.
Vì thế, càng tiếp cận Lạc Dương thì trong lòng Bùi Nguyên Thiệu lại càng thêm lo lắng.
Vương Xán nhìn Hổ Lao quan rộng lớn, cười nói: “Lão Bùi, ngươi không cần lo lắng, sau khi tiến vào Lạc Dương ta tự có chủ trương, ngươi không cần phải lo.”
“Nhưng, nhưng...”
Bùi Nguyên Thiệu ấp úng, vẻ lo lắng trên mặt vẫn không hề mất đi.
Vương Xán khoát tay, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Chuyện quy thuận Đổng Trác ngươi không cần phải suy nghĩ, ngươi chỉ cần đảm bảo ta tới nơi an toàn là được rồi. Tới Lạc Dương sớm thì chúng ta có thể về nhà sớm.”
“Vâng!” Bùi Nguyên Thiệu gật đầu, nói: “Chúa công lên xe đi!”
Vương Xán trừng mắt lườm Bùi Nguyên Thiệu một cái, quát: “Nhớ kỹ, chúng ta ra ngoài thì phải gọi ta là thiếu gia.”
Bùi Nguyên Thiệu lầu bầu, nói: “Chẳng phải nơi này không có ai sao?”
Vương Xán hừ một tiếng trở lại trong xe ngựa, nói: “Đi nào!”
Bùi Nguyên Thiệu quay lại xe ngựa, tay trái kéo cương ngựa, tay phải cầm roi ngựa quất một cái: “Hây!”
Một tiếng ngựa hí vang lên, ngựa tung vó, kéo xe ngựa chuyển động, xe ngựa qua Hổ Lao quan, đến thẳng Lạc Dương.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu đã đến Lạc Dương.
Ở thành, một loạt binh lính như hung thần ác sát thắt lưng đeo cương đao, mặc khôi giáp, đứng ở cửa thành Lạc Dương.
Những binh lính này thiết lập trạm kiểm soát ở cửa thành, chặn ở đó. Mỗi người vào thành đều phải nộp phí dụng mới có thể đi vào thành Lạc Dương được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT