“Mời!” Trình Dục phất tay về phía Vương Xán, mỉm cười.
“Trọng Đức Công, mời!” Vương Xán cũng phất tay rồi lập tức thoải mái ngồi xuống.
Tuân Du vuốt râu mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh như nước, trong lòng lại tâm tư bách chuyển.
Hiếu vi tiên? Đức vi tiên.
Tuân Du trầm mặc một lát rồi hỏi: “Không biết lấy chữ vi tiên làm từ là có nguyên nhân gì?”
Vương Xán suy tư một thoáng rồi cười: “Tuân công, lão tử từng nói ta có tam bảo, nhất viết từ, nhân viết kiệm, tam viết bất cảm thiên vi thiên hạ tiên (thứ nhất là hiền hậu, thứ hai là tằn tiện, thứ ba là không dám đi trước thiên hạ), ý của tiên hiền là bảo chúng ta phải cẩn thận khiêm tốn. Thế nhưng ta lại cho rằng làm người làm việc cứ phải đi trước thiên hạ, như vậy mới là chính đạo, bởi vậy ta lấy tự là ‘vi tiên’”.
Vương Xán vừa dứt lời, không khí trên bàn lập tức ngưng đọng.
Có lẽ lời nói của Vương Xán chỉ là chứng tỏ mình làm việc đều dám đi trước thiên hạ, nhưng trong mắt Trình Dục, Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du thì lại bất đồng. Kết hợp với đương kim thiên hạ đại loạn, Hán thất sa sút, Đổng Trác bá chiếm triều cương. Dám đi trước thiên hạ, cũng có thể là người dám xưng vương đế đầu tiên, hoặc là dám cử binh phản kháng Đổng Trác đầu tiên.
Người bất đồng, tất nhiên không có cùng suy nghĩ.
Hai tay Tuân Du đặt trên đùi, ngón giữa tay phải nhẹ nhàng gõ đùi, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trình Dục nghe thấy vậy, trong mắt lóe ra tinh quang, vươn tay vuốt chòm râu đẹp dưới cằm, khẽ gật đầu.
Sắc mặt Tuân Úc thì lại đột nhiên biến đổi, trong mắt hiện lên một chút ý lạnh.
Quách Gia đang uống rượu, nghe thấy câu giải thích của Vương Xán, rầm một cái đặt bầu rượu đang cầm trong tay lên bàn, vỗ tay cười nói: “Hay, hay, hay cho dám đi trước thiên hạ. Nay Hán thất suy sụp, triều cương không vượng, chư hầu nổi dậy. Thế nên lúc này cần có người dám đi trước thiên hạ đứng lên, quét sạch thiên hạ, chỉnh đốn thiên hạ, trả lại cho thiên hạ một Càn Khôn sáng sủa.”
Lời nói của Quách Gia dõng dạc hùng hồn, khiến người ta chấn động.
Nhưng khi Quách Gia nói tới cuối cùng, ánh mắt hữu ý mà như vô ý liếc Tuân Úc một cái, trong lòng khẽ thở dài. Là hảo hữu của Tuân Úc, Quách Gia tất nhiên biết Tuân Úc một lòng trung thành với Hán thất, bởi vậy mới thở dài, không nói quá rõ ràng. Quét sạch thiên hạ, rốt cuộc là quét sạch thiên hạ cho con cháu Lưu thị? Hay là mang theo thiên hạ đại thế, định ra cơ nghiệp vạn thế, lập công huân bất thế? Những lời này Quách Gia đều hữu ý mà như vô ý bỏ qua.
Tuân Du nghe thấy vậy, cười nói: “Lời của Vi Tiên, cứng rắn mà thông suốt, dũng cảm và tiến thủ, đáng là điền phạm cho thế hệ của chúng ta!”
Trình Dục vuốt râu mỉm cười, không tiếp tục đề tài của Vương Xán, mà là như tự nói với mình: “Nay Đổng Trác loạn chính, chư hầu thiên hạ nổi lên bốn phía, thiên hạ Hán thất đang ở trong tình thế sa sút. Đổng Trác đó là hạng người hổ lang, vô quân vô phụ, nắm giữ triều cương, cuối cùng khẳng định sẽ làm cho thiên hạ rung chuyển. Thế nên loạn thế xuất anh hùng, ta thấy người trong thiên hạ, chỉ có ba người đáng để lọt vào mắt. Tào Tháo, Tào Mạnh Đức! Viên Thiệu, Viên Bổn Sơ! Viên Thuật, Viên Công Lộ! Ba người này có được thiên hạ đại thế, ngày sau chắc chắn sẽ là kiêu hùng một phương.”
Trình Dục nói như chém đinh chặt sắt, trong ngữ khí có một loại ý vận không cho phép phản đối.
Trong năm người ngồi ở đây, Trình Dục nhiều tuổi nhất, năm nay đã gần năm mươi tuổi. Tiếp theo là Tuân Du, năm nay gần ba mươi tuổi, sau đó là ba người Vương Xán, Quách Gia, Tuân Úc. Trình Dục đã mở rộng đề tài, mấy người Tuân Du đều lộ ra vẻ suy tư.
Vương Xán biết lịch sử, tất nhiên minh bạch Trình Dục nói nửa đúng nửa sai.
Tào Tháo, Viên Thuật, Viên Thiệu là kiêu hùng một phương thì đúng, nhưng mà ba người này phân đại thế thiên hạ thì lại là sai.
Nghĩ nghĩ một chút, Vương Xán hỏi: “Xin hỏi Trọng Đức Công, vì sao Tào Tháo, Viên Thuật, Viên Thiệu có thiên hạ đại thế, chư hầu trong thiên hạ có nhiều biết bao. Ví dụ như U châu Công Tôn Toản, Ích châu Lưu Chương, Hán Trung Trương Lỗ, Kinh châu Lưu Biểu... Những người này đều là hùng kiệt một phương, vì sao không thể phân thiên hạ? Vả lại Viên Thuật vì sợ Đổng Trác thế lớn, hiện giờ lưu lạc ở Nam Dương, chạy loạn như chó nhà có tang. Gần đây lại nghe nói đại tướng dưới trướng Viên Thuật là Kỉ Linh tấn công Nhữ Nam, lại bị giặc Khăn Vàng chiếm cứ Nhữ Nam giết chết. Nhân vật như vậy há có thể phân thiên hạ đại thế?”
Trình Dục cười hỏi: “Vi Tiên cũng biết Tào Tháo?”
Vương Xán cười nói: “Tào Tháo, hùng tài đương thời. Nghe nói Hứa Thiệu từng đánh giá Tào Tháo là năng thần có thể trị thế, là gian hùng trong loạn thế, nhân vật như vậy há có thể không biết.”
Trình Dục lắc đầu nói: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
“Ô, thế nghĩa là sao?” Vương Xán vội vàng hỏi.
Ánh mắt Trình Dục nhìn về phía Tuân Du, nói: “Công Đạt, ngươi xuất thân Tuân gia, hiểu về thế gia đại tộc nhất, nói một chút về thực lực phía sau Tào Tháo cho Vi Tiên nghe đi.”
Tuân Du gật đầu, cười nói: “Tào Tháo này không chỉ là năng lực bản thân xuất chúng, mà thực lực phía sau cũng khá khổng lồ. Tổ phụ Tào Đằng của Tào Tháo, trước kia là Phí Đình hầu, về sau được phong làm Đại Trưởng Thu, làm việc ở trong cung hơn ba mươi năm, không có sai lầm nào. Hơn nữa biết đề cử người có tài, bản thân hắn tuy rằng cẩn thận nép mình, song thực lực lại không thể coi thường. Ngươi chỉ cần biết Tào Đằng từng phụng dưỡng bốn vị hoàng đế là Thuận đế, Hướng đế, Chất đế và Hoàn đế là đủ biết người này không đơn giản. Lại nhắc tới cha của Tào Tháo là Tào Tung, nhận chức Tư Đãi giáo úy, Linh đế lại cất nhắc Tào Tung làm Đại Tư Nông, Đại Hồng Lư, về sau thành Hán Thái úy, gần với đại tướng quân, địa vị phi phàm.”
“Tổ phụ của Tào Tháo kinh doanh hai đời, khiến cho Tào thị mạnh mẽ. Hơn nữa sau lưng Tào Tháo còn có Tiếu quận Hạ Hầu thị ủng hộ, có thực lực như vậy, Tào Tháo đương nhiên rất có khả năng phân thiên hạ đại thế.”
Vương Xán hoảng sợ trong lòng, không ngờ thực lực phía sau Tào Tháo lại kinh khủng như vậy.
Nghĩ đến Tào Tháo ám sát Đổng Trác không thành công, sau khi chạy khỏi Lạc Dương vẫn có thể cử binh phản kháng Đổng Trác, khẳng định là được thực lực phía sau trợ giúp. Nếu không với một Tây Viên Bát giáo úy như Tào Tháo sao có thể hiệu lệnh chư hầu khởi binh?
Lúc này Quách Gia nương theo lời Tuân Du, nói: “Viên Thuật, Viên Thiệu thì càng không cần phải nói, tứ thế tam công, được khắp nơi kính phục. So với Tào Tháo, ta xem trọng Viên Thuật, Viên Thiệu hơn. Tuy rằng thực lực phía sau Tào Tháo hùng hậu, nhưng phía sau Tào Tháo là hoạn quan, còn Viên Thuật, Viên Thiệu lại là xuất thân quan viên triều đình chính thống, Tào Tháo sao mà bằng được.”
“Hừ, một đám hổ lang mà thôi!”
Tuân Úc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ không vui, căm giận trừng mắt lườm Vương Xán một cái rồi nói: “Ta thấy ngươi cũng không phải là tỉnh du đãng, nói không chừng cũng là hạng giống như Viên Thuật, Viên Thiệu.”
Vương Xán cười khì khì, hắn biết Tuân Úc bởi vì trung thành với Hán thất, bị Tào Tháo kiêng kỵ, cuối cùng uất ức mà chết.
Xem ra người này thật đúng là một kẻ tử trung.
Vương Xán cười cười, nói: “Vương Xán chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao dám so sánh với Tào Tháo, Viên Thuật. Văn Nhược quá coi trọng Vương Xán rồi.”
“Nếu nói thiên hạ đại thế do Tào Tháo, Viên Thuật, Viên Thiệu đoạt được thì ta lại không ủng hộ. Tào Tháo tính cách cương nghị, lại có chí lớn, hơn nữa phía sau có Tào thị, Hạ Hầu thị tương trợ, có thể đạt được một phen cơ nghiệp, ta cũng rất đồng ý. Nhưng về phần Viên Thuật, Viên Thiệu, hai người này chẳng qua chỉ là kết giao với mấy kẻ nổi tiếng, thổi phồng gia thế của bản thân, cụ thể có năng lực gì thì lại không thể hiện ra được. Viên Thuật đó duy chỉ có một lần can gián Hà Tiến để chư hầu vào kinh, lại để cho Đổng Trác binh vào triều, chiếm lấy triều cương, gây họa cho thiên hạ. Người như vậy cho dù tạm thời chiếm ưu thế thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Vả lại Viên Thuật, khi còn trẻ nổi tiếng nghĩa hiệp, rồi sau đó lại cùng với đám con cháu hoàn khố dắt chó đá già. Người như vậy, ngay cả xuất thân tứ thế tam công thì cũng chỉ là chui vào được một bào thai tốt mà thôi.”
“Đúng, nói rất đúng!”
Trong mắt Quách Gia liên tục chớp sáng, liên tục vỗ tay cười to: “Nghe Vi Tiên nói, quả nhiên là sâu sắc đúng lý!”
Ánh mắt Quách Gia nhìn Vương Xán tràn ngập vẻ thưởng thức, trên mặt cũng lộ ra vẻ kích động.
Vương Xán lắc đầu, cười nói: “Cái gọi là tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lời ta nói chẳng qua cũng là nghe người bên ngoài nói mà thôi, còn tình huống thực sự thế nào thì vẫn phải tự thể nghiệm mới có thể biết được.”
Tuân Du gật đầu nói: “Lời này của Vi Tiên rất có lý, rất đúng ý ta!”
Quách Gia ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tuân Úc, hai người nhìn nhau cười, gật đầu: “Vi Tiên, ta thấy ngươi tài năng bất phàm, cũng là người đồng đạo. Hiện giờ Viên Thiệu chạy khỏi Lạc Dương, đang chiêu hiền nạp sĩ ở Ký Châu, ta chuẩn bị cùng Văn Nhược tới Ký Châu, đầu nhập Viên Thiệu. Không biết Vi Tiên có muốn đi cùng chúng ta không?”
Vương Xán ngây ra, rồi lập tức phản ứng lại, trong lòng thở dài một tiếng, chung quy vẫn không phải là người của hắn! Vương Xán lắc đầu nói: “Ta chuyến này tới Lạc Dương làm việc, có chuyện quan trọng bên người, chỉ sợ không thể theo hai vị tới Ký Châu được.”
“Ôi chao, đáng tiếc, đáng tiếc!”
Quách Gia thở dài một tiếng, liên tục nói hai lần đáng tiếc.
Vẻ mặt của Tuân Úc cũng đầy tiếc nuối, trong mắt đầy vẻ thất vọng.
Về phần Tuân Du và Trình Dục, hai người đều muốn ở lại Dĩnh Xuyên, cho nên không thấy đáng tiếc gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT