Ngày mưa âm u cũng biến thành thời tiết nắng vàng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu vào đại điện, khiến cho bên trong đại điện cũng rạng rỡ sáng sủa. Bức tượng đã cũ nát bất kham dưới ánh mặt trời cũng trở nên thần thánh hơn. Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu từ rất sớm đã chuẩn bị xong hành trang, lại tiếp tục tới Lạc Dương.
Trên đường đi, người đi đường cũng dần dần nhiều lên.
Dân chúng, bờ ruộng dọc ngang, càng tiếp cận quận Dĩnh Xuyên thì càng thêm phồn hoa.
Buổi trưa, Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu đã đến quận thành Dĩnh Xuyên.
“Thiếu gia, đến quận thành Dĩnh Xuyên rồi. Chúng ta vào trong thành mua một số đồ vật rồi lại chạy tới Lạc Dương hay là trực tiếp đi ngang qua Dĩnh Xuyên, lập tức tới Lạc Dương?” Bùi Nguyên Thiệu lái xe đỗ ở ngoài thành Dĩnh Xuyên, trong mắt hiện lên một tia nóng rực. Khi hắn nói vào Dĩnh Xuyên thì giọng nói cất cao, nhưng khi nói đến thẳng Lạc Dương thì giọng nói lại trở nên trầm thấp.”
Vương Xán cười nói: “Lão Bùi, ngươi cứ nói thẳng ra là trong bọc hành lý không còn rượu, cần vào thành mua chút rượu là được, việc gì phải nói quanh nói co.”
Bùi Nguyên Thiệu gãi gãi đầu, trên khuôn mặt ngăm đen lóe lên một tia xấu hổ, ấp úng nói: “Thiếu gia, ta, ta...”
Vương Xán thò nửa người ra khỏi rèm xe, nhìn quận thành Dĩnh Xuyên phía trước một cái.
So với quận thành Nhữ Nam, quận thành Dĩnh Xuyên quả thực là thiên nga bay trên trời, mà thành Nhữ Nam thì là con cóc chạy dưới đất. Tường thành thành Nhữ Nam cao tới ba trượng, rộng hai trượng, đã là vô cùng nguy nga rồi. Nhưng quận thành Dĩnh Xuyên trước mắt không ngờ có tường thành cao chừng sáu trượng, đổi lại là nhà tầng hiện đại thì chính là cao sáu tầng. Hơn nữa tường thành của Dĩnh Xuyên cũng không lồi lõm khắp nơi như trên tường thành của Nhữ Nam, loáng thoáng có thể thấy được tường thành mới được tu bổ không lâu.
Nguy nga, tang thương, cổ lão, Vương Xán không biết nên dùng từ gì để hình dung quận thành Dĩnh Xuyên trước mắt.
Đứng dưới tường thành liền cảm thấy một loại cảm giác mình thật nhỏ bé dâng lên từ đáy lòng.
“Thiếu gia, chúng ta vẫn vào chứ?” Bùi Nguyên Thiệu thấy vẻ mặt trầm tư của Vương Xán, trong lòng lo sợ bất an hỏi.
Vương Xán phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Đương nhiên phải vào rồi, đi ngang qua thành Dĩnh Xuyên nếu không vào dạo một chuyến thì chẳng phải là tới vô ích sao? Đi thôi, sắp tới buổi trưa rồi, chúng ta ở trong thành ăn một chút gì đó, mua ít lương khô và rượu rồi sau đó lại chạy tới Lạc Dương.”
“Được!”
Bùi Nguyên Thiệu cao hứng hét lớn một tiếng, roi ngựa trong tay giơ lên, giục ngựa phóng vào thành.
Vừa tiến vào trong thành, Vương Xán liền cảm thấy một cỗ khí tức phồn hoa náo nhiệt đập vào mặt. Người bán hàng rong rao hàng, thương nhân hành tẩu, khách qua đường tấp nập, không ai là không mang theo nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng trên mặt. Trong thành Dĩnh Xuyên có nhiều gia tộc quyền thế, rất nhiều đại tộc thế gia đều định cư trong thành Dĩnh Xuyên. Có những thế gia đại tộc này che chở, thành Dĩnh Xuyên giống như là một cõi Niết Bàn, không gặp phải quá nhiều thương tổn.
Tửu lâu Duyệt Lai, Bùi Nguyên Thiệu lái xe dừng trước cửa tửu lâu.
Xe ngựa mới vừa dừng lại liền có người hầu trong tửu lâu đi ra, kéo xe ngựa đi cất. Lại có người hầu dẫn Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu tiến vào tửu lâu.
Vương Xán hài lòng gật đầu, tửu lâu này phục vụ không tồi.
Đi theo người hầu, Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu tiến vào tửu lâu, tầng một trong tửu lâu đã đầy người ngồi, ồn ào náo động, Vương Xán cau mày. Người hầu dẫn đường xem sắc mặt Vương Xán, thấy trong ánh mắt Vương Xán lộ ra một tia không vui, tròng mắt đen bóng đảo quanh, cung kính đứng trước người Vương Xán nói: “Công tử, tầng một này là cung cấp cho người dân bình thường uống rượu, ăn cơm. Người nhiều thì lắm miệng, khó tránh khỏi có chút ồn ào, nhưng lầu hai lại thanh tịnh hơn rất nhiều, hoàn cảnh cũng rất tốt. Nhân vật tiêu sái giống như ngài, lên lầu hai ăn uống mới phù hợp với thân phận, ngài thấy có phải không?”
Bùi Nguyên Thiệu tất nhiên biết phí dụng lầu hai khẳng định cao hơn, nhưng bọn họ lại không thiếu tiền, Từ trong ngực lấy ra một xâu tiền đồng, ném vào tay người hầu, hừ một tiếng rồi nói: “Chỗ này là thưởng cho ngươi, dẫn đường đi, thiếu gia nhà chúng ta không thiếu tiền.”
“Vâng, vâng, vâng!” Người hầu cười nịnh nọt: “Hai vị, mời lên lầu!”
Người hầu dẫn Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu tới lầu hai. Bùi Nguyên Thiệu eo lưng to rộng, thân thể nhanh nhẹn dũng mãnh, đi lên cầu thang cứ phát ra tiếng bộp bộp, khiến người ta chú ý. Vương Xán cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang tập trung ở trên người, trong lòng thấy bất đắc dĩ, ngươi đi lên lầu khẽ chút không được à, cứ phát ra tiếng bộp bộp khó nghe. Quay đầu lại trừng mắt lườm Bùi Nguyên Thiệu một cái, rồi lại tiếp tục đi lên lầu.
Vương Xán vừa lên lầu thì nghe thấy một tiếng ồ ngạc nhiên.
“Ồ, đây không phải là ngươi gặp ở trong đạo quán đêm qua sao?”
Một giọng nói khàn khàn truyền tới tai Vương Xán, Vương Xán nghe tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một thanh niên trong tay cầm một bầu rượu, đang không ngừng nốc, mắt nhìn Vương Xán lộ ra vẻ kinh ngạc. Thanh niên này không phải ai khác, chính là tửu quỷ Quách Gia đã gặp trong đạo quán.
Vương Xán cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại lập tức khôi phục bình tĩnh.
Đến tửu lâu cũng có thể gặp Quách Gia, thật đúng là hữu duyên!
Ánh mắt Vương Xán xẹt qua mấy người ngồi bên cạnh Quách Gia. Lần này không chỉ có Tuân Úc tiêu sái anh tuấn, anh chàng đẹp trai Trình Dục, còn có một người trung niên khoảng ba mươi tuổi. Diện mạo trung niên đó cực kỳ xuất chúng, đầu đội khăn ngọc màu đen, một đôi mày kiếm kéo dài tới tận tóc mai. Hai mắt trong suốt như một vũng nước sâu, dưới cằm là ba chòm râu hơi hơi lay động, quả nhiên là một nhân vật xuất chúng.
Vương Xán mặt mày tươi cười, chắp tay với Quách Gia và mấy người ngồi bên cạnh Quách Gia, rồi dẫn Bùi Nguyên Thiệu bước đi.
Tục ngữ nói vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, người có thể đi cùng Quách Gia khẳng định không phải nhân vật bình thường.
Nếu như Vương Xán tùy tiện tới bắt chuyện, ngược lại sẽ gây ấn tượng không tốt. Nếu như vậy, chẳng thà kéo dãn khoảng cách, bảo trì quan hệ với nhau, đợi ngày sau gặp lại cũng dễ ăn nói với người ta. Vương Xán dẫn Bùi Nguyên Thiệu đi khỏi, Quách Gia lại gân cổ nói: “Ê ê... Hai vị huynh đài, ngày hôm qua các ngươi mời ta uống rượu. Hôm nay ta mời các ngươi uống rượu, nào lại đây, có rượu cùng uống thì mới có không khí.”
Tuân Úc lắc đầu, không phải Quách Gia mời người ta uống rượu, rõ ràng là y trả tiền, giờ lại thành Quách Gia mời.
Lãng tử này, thật đúng là da mặt dày!
Trình Dục lắc đầu, vuốt râu mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm vào Vương Xán, lóe ra một tia quang mang khó hiểu.
Người trung niên ngồi bên cạnh Tuân Úc hơi hơi nhíu mày, trên mặt lại không hề lộ ra vẻ không vui, ngược lại còn nở nụ cười hiền lành. Nhẹ nhàng cầm chén rượu lên, cái miệng nhỏ hớp một ngụm rượu, sau đó thì mặt phớt lên một ráng đỏ.
Vương Xán nghe thấy vậy, bước chân ngừng lại một chút.
Hắn đưa lưng về phía mấy người Quách Gia, Tuân Úc, một tia vui mừng trên mặt chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục lại vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh. Quách Gia chủ động mời, tất nhiên Vương Xán sẽ không cự tuyệt, hắn phân phó Bùi Nguyên Thiệu một tiếng, bảo Bùi Nguyên Thiệu ở bên cạnh một mình uống rượu, còn Vương Xán thì đi tới chỗ Quách Gia, Trình Dục.
Người trung niên thấy Vương Xán tách Bùi Nguyên Thiệu ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ.
Trình Dục, Tuân Úc cũng bất giác gật đầu, dâng lên một chút thiện cảm với Vương Xán. Mấy người này đều là người có thân phận, có địa vị, thấy Vương Xán lễ số chu đáo, trong lòng vẫn rất cao hứng. Quách Gia mời Vương Xán uống rượu, mấy người Trình Dục, Tuân Úc có thể miễn cưỡng chấp nhận. Bởi vì bọn họ cũng nhìn ra chung quanh Vương Xán có một loại uy thế. Đây cũng là một loại khí thế từ lúc Vương Xán đảm nhiệm chức thủ lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam tới nay, chậm rãi bồi dưỡng ra, cái gọi là dư khí, dưỡng di thể chính là như vậy.
Nhưng Bùi Nguyên Thiệu thì khác, hắn là tùy tùng của Vương Xán.
Nếu Bùi Nguyên Thiệu cũng đi tới, thể diện của mấy người Trình Dục biết để đi đâu, thân phận bất đồng, địa vị bất đồng, tất nhiên suy tính cũng nhiều.
Vương Xán đi đến trước mặt mấy người Quách Gia, Trình Dục, Tuân Úc, nghiêm mặt bái: “Nhữ Nam, Vương Xán, Vương Vị Tiên!”
Quách Gia ngẩn người, lúc này cũng có phản ứng, vẻ tùy ý trên mặt hắn trong nháy mắt đã thu lại, đứng lên bái Vương Xán: “Dĩnh Xuyên, Quách Gia, Quách Phụng Hiếu!”
Trình Dục cũng đứng lên, mỉm cười chắp tay nói: “Đông quận, Trình Dục, Trình Trọng Đức!”
Ba người Quách Gia đều đứng lên nói tên mình, người trung niên đó cũng chậm rãi đứng dậy, trên mặt vẫn mỉm cười, nhã nhặn nói: “Tuân Du, Tuân Công Đạt!”
Vương Xán mở to hai mắt, ánh mắt liếc qua bốn người, trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ nóng bỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT