Trong đại điện, ngọn lửa đỏ không ngừng phát ra tiếng lẹp bẹp.
Thanh niên ung dung xoa xoa miệng, sau đó ưỡn lưng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, lẩm bẩm: “Có rượu uống, nhân sinh đúng là một điều thú vị, khoái quá! Khoái quá!”
Thanh niên chắp tay với Vương Xán, biểu đạt một chút lòng biết ơn rồi nằm trên đống rơm nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy nói rượu trong bầu đã bị thanh niên uống hết rồi, nhưng thỉnh thoảng thanh niên vẫn cầm bầu rượu giơ lên mũi ngửi, trên mặt lộ ra dáng vẻ say mê. Bộ dạng đó lọt vào trong mắt Bùi Nguyên Thiệu, khiến Bùi Nguyên Thiệu căm giận không thôi.
“Tửu quỷ! Sói mắt trắng!”
Bùi Nguyên Thiệu khẽ lẩm bẩm, tuy nói Bùi Nguyên Thiệu hạ thấp giọng, nhưng với giọng của Bùi Nguyên Thiệu, cho dù hạ thấp giọng thì Vương Xán và thanh niên vẫn nghe rõ. Bùi Nguyên Thiệu cũng không để ý, vẫn cầm bầu rượu uống từng ngụm, một hơi rượu từ trong bầu rượu của Bùi Nguyên Thiệu tỏa ra. Tuy rằng thanh niên nằm trên đống rơm nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mũi vẫn hít hà liên tục, hiển nhiên ngửi thấy mùi trong bầu rượu phát ra.
Vương Xán cười cười, không nói gì.
Cho thanh niên một bầu rượu, một ổ bánh, còn có một bộ quần áo, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
“Ái chà chà, không chịu nổi nữa rồi, thật sự là quá mê người.” Mũi thanh niên không ngừng nhúc nhích, mí mắt run run. Sau khi trầm mặc thật lâu thì thanh niên ngồi dậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ si mê, nhìn chằm chằm vào bầu rượu trong tay Bùi Nguyên Thiệu, cười nói: “Đại hắc tử, có thể cho ta uống một ngụm hay không!”
Bùi Nguyên Thiệu vốn không muốn quan tâm tới thanh niên, lúc này lắc đầu nói: “Không được, vẫn muốn uống sao?”
Thanh niên không để bụng, cười nói: “Uống rượu cũng phải có quy củ. Chúng ta uống rượu, không phải uống hương vị rượu mà là uống một loại không khí, ít nhất phải có hai người uống rượu thì mới có thể xây dựng được không khí tốt. Ngươi xem ngươi uống rượu một mình thì có gì thú vị? Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một mình ngươi uống rượu thực sự là không có cảm giác. Ngươi chia cho ta một chút, chúng ta cùng uống, hai người uống rượu chẳng phải là càng thêm cao hứng ư? Đại hắc tử, ngươi nói xem có đúng không?”
Bùi Nguyên Thiệu liên tục lắc đầu, nói: “Ta chỉ là một người thô lỗ, không biết vui hay không vui gì cả. Ta chỉ biết là ngươi đã uống một bầu rồi, nếu còn chia cho ngươi một nửa, thì ta không còn rượu uống. Không thể chia, không thể chia.”
Ánh mắt Bùi Nguyên Thiệu liếc thanh niên một cái rồi dừng mắt trên bầu rượu, không để ý tới gã nữa.
“Ngươi!” Thanh niên mở to hai mắt nhìn, nói: “Hạ trùng không thể ngữ băng, hạ trùng không thể ngữ băng...”
Thấy không thể thuyết phục được Bùi Nguyên Thiệu, thanh niên lắc đầu, có điều thanh niên xoay chuyển ánh mắt, nhìn Vương Xán đang ngồi xếp bằng cạnh đống lửa nhắm mắt dưỡng thần. Thanh niên cũng nhìn ra tên này mới là chủ của tên đại hắc tử, hắn há há miệng, nhưng không nói ra lời. Thở dài một tiếng, thanh niên lại nằm xuống đống rơm, thở dài nói: “Không có rượu thì không vui!”
Giọng nói của thanh niên kéo dài, ngữ điệu u oán không ngừng quanh quẩn trong đại điện.
“Thiếu gia, có người đến.”
Đột nhiên, Bùi Nguyên Thiệu đang uống rượu ngừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài đại điện.
Vương Xán lắc đầu, nói: “Chỉ là người đi đường vào tránh mưa, không có gì mà phải kích động.” Vương Xán nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, ngẫu nhiên có một người qua đường vào trong đạo quán tránh mưa, cũng là chuyện rất bình thường.
Quả nhiên, ngoài đại điện, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, bốn người mặc áo tơi, trên đầu đội đấu lạp bước vào.
Hai người đi ở phía trước song song tiến vào đại điện, hai người đi theo sau đứng ở cửa đại điện không nhúc nhích. Hai người tiến vào đại điện, người bên trái tóc muối tiêu, thân hình gầy yếu, xương gò má cao ngất, môi hơi mỏng, ánh mắt sắc bén như dao, một bộ râu dưới hàm cũng muối tiêu phiêu dật, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Người phía bên phải vẻ mặt tươi cười, anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt vĩ, hai mắt trong suốt sáng rực, mũi cao ngất, quả nhiên là một tướng mạo tốt, khiến cho người ta nhìn qua như mộc xuân phong, vô cùng sảng khoái.
“Quách Phụng Hiếu, tên lãng tử nhà ngươi, không ngờ tránh ở trong đạo quán uống rượu. Khiến ta và Trọng Đức Công lo lắng một trận, tiểu tử ngươi thật là đáng đánh đòn.”
Người phía bên phải lắc đầu, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ồ, Văn Nhược, Trọng Đức Công, hai người các ngươi sao lại tới đây?” Thanh niên bật dậy, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng, gã tiến lên kéo tay hai người, cười nói: “Có phải không có ta uống rượu cùng các ngươi, cảm thấy rất không quen hay không, ha ha. Ta biết lại có người mời ta uống rượu mà!”
“Đi, đi, đi, chúng ta đi uống rượu!”
Thanh niên kéo tay hai người đi ra ngoài đại điện. Người được gọi là Văn Nhược thấy thanh niên đứng dậy, cũng không dừng lại, trực tiếp xoay người bước đi. Hiển nhiên, hai người này là đặc biệt tới tìm thanh niên, sau khi tìm được thanh niên thì hai người liền xoay người quay trở về.
Có điều thanh niên khi đi đến cửa đại điện thì ngừng lại.
Thanh niên quay đầu vái Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu : “Quách Gia tiến vào đạo quán tránh mưa, được hai vị chiếu cố, không chỉ cho uống rượu, còn cho bánh ăn, cho quần áo mặc, Quách Gia vô cùng cảm kích, giờ xin bái tạ hai vị.” Nói xong, Quách Gia chắp tay vái Vương Xán một cái, sau đó xoay người rời khỏi, quả nhiên là thoải mái đến, thoải mái đi.
Vương Xán đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy hai chữ Quách Gia thì đột nhiên mở hai mắt, trong mắt chợt lóe qua một tia nồng nhiệt rồi biến mất.
Quách Gia, không ngờ thanh niên này lại là Quách Gia.
Sự khiếp sợ trong lòng Vương Xán có thể tưởng tượng được. Cho tới bây giờ, người lợi hại nhất hắn gặp chính là đại tướng Kỉ Linh dưới trướng Viên Thuật, đáng tiếc Kỉ Linh đã bị giết.
Nhìn bóng dáng Quách Gia dần dần khuất xa, Vương Xán há há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được. Không phải Vương Xán không muốn gọi Quách Gia lại, mà là không có lý do gì để gọi Quách Gia lại. Bây giờ Vương Xán vẫn còn là một người lưng mang tiếng giặc Khăn Vàng, cho dù gọi Quách Gia lại thì có năng lực gì để một nhân vật như Quách Gia sẽ đi theo một người trên đầu đeo Khăn Vàng chứ? Chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng.
Vương Xán tiếc hận trong lòng một trận, cơ hội tốt bày ra trước mắt, lại không thể tóm lấy, khiến trong lòng Vương Xán hối hận không thôi.
Có điều Vương Xán trong nháy mắt liền điều chỉnh tốt tâm tình, hiện tại gặp Quách Gia cũng không xem như là chuyện xấu, ít nhất cũng để lại một ấn tượng tốt trong mắt Quách Gia. Hiện tại Vương Xán là giặc Khăn Vàng, nhưng chỉ cần vào Lạc Dương, sau khi bái kiến Đổng Trác, Vương Xán tin nhất định có thể vứt bỏ cái tiếng giặc Khăn Vàng. Đến lúc đó, Vương Xán thành chư hầu quyền khuynh nhất phương, mời chào Quách Gia cũng có đủ lý do.
“Trọng Đức Công? Văn Nhược!”
Vương Xán thì thầm trong miệng tên của hai người đi tìm Quách Gia, suy nghĩ một lúc lâu, Vương Xán vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Ta biết rồi, không ngờ là hai người này!”
Trình Dục, tự Trọng Đức.
Tuân Úc, tự Văn Nhược.
Hai người trong miệng Quách Gia chính là Trình Dục và Tuân Úc.
Vương Xán biết rõ lịch sử, tất nhiên biết hai người này là ai. Trình Dục là tâm phúc của Tào Tháo, Tuân Úc là nhân vật được Tào Tháo gọi là ‘Tử Phòng của ta’, hai người này là nhân vật đứng đầu trong trận doanh của Tào Tháo. Không ngờ có thể ở trong đạo quán cũ nát này gặp được nhân vật như vậy. Trong lòng Vương Xán kích động không thôi, nhưng lại dâng lên tiếc nuối vô hạn, nếu có thể thu được ba người này để dùng thì tốt quá!
Ngoài đại điện, một trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới.
Trình Dục ngồi xếp bằng trong xe ngựa, trong ánh mắt lóe ra nhiều điểm tinh quang: “Phụng Hiếu, ngươi có biết người trong đạo quán là ai không?”
Quách Gia lắc đầu, nói: “Không biết, chỉ là bình thủy tương phùng thôi.”
Trình Dục nhíu mày nói: “Kể cũng lạ. Khi nói ra tên của ngươi, thanh niên ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần trong đại điện lại mở mắt ra, trong mắt lóe ra quang mang cực kỳ nóng bỏng. Người này vốn không quen biết ngươi, sao lại có vẻ mặt như vậy, quái thật! Quái thật!”
Nếu Vương Xán nghe thấy lời nói của Trình Dục, khẳng định sẽ trợn tròn mắt.
Không ngờ lão đầu Trình Dục này lại chú ý tới ánh mắt của hắn, quả nhiên là vô cùng lợi hại.
Quách Gia lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, nói: “Những gì ngươi nói ta không biết, nhưng ta biết người này không tồi. Ta toàn thân ướt sũng trong mưa, tiến vào trong đạo quán tránh mưa. Khi xin tùy tùng của hắn rượu, không ngờ hắn không chỉ cho ta uống rượu, còn tìm một bộ quần áo cho ta thay, người này không tồi. Hắc hắc, ta rất thích!”
Tuân Úc mỉm cười, nói: “Người ngồi xếp bằng trong đại điện vừa nãy quả thật không tồi. Cư di khí, dưỡng di thể, có một loại khí thế bất phàm. Ta đoán chừng thân phận của người này khẳng định bất phàm, về phần rốt cuộc là nhân vật phương nào thì phải xem duyên phận về sau. Còn khi hắn nghe tên Phụng Hiếu thì ánh mắt lóe sáng, cũng có thể chỉ là từng nghe qua tên của Phụng Hiếu, không có gì lạ cả, Trọng Đức Công đừng so đo.”
“Ha ha... Văn Nhược nói đúng, đó chỉ là một người qua đường thôi, có gì đáng bận tâm chứ.” Quách Gia cười cười vươn tay ôm bả vai Tuân Úc nói: “Văn Nhược à, đã chuẩn bị tốt rượu ngon chưa? Ta thèm lắm rồi, đại hắc tử trong đại điện đó chỉ cho ta một bình rượu ngon, đáng tiếc, vẫn chưa tận hứng.”
“Quách Phụng Hiếu, tên lãng tử nhà ngươi, thật sự là...”
“Ha ha ha...”
Trong tiếng mưa rơi, từng đợt tiếng cười sang sảng vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT