Trời âm u, gió lạnh rít gào.

Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh.

Trên trời mây đen vần vũ, dường như là điềm báo trời sắp đổ bão.

Trên quan đạo trống không, một chiếc xe ngựa bon bon trên đường. Xa phu là một đại hán mặt đen, trên người mặc áo giáp màu đen, trong tay cầm roi ngựa, miệng không ngừng hò hét, thúc giục ngựa kéo xe chạy nhanh hơn, trên mặt thì lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Thiếu gia, cái thời tiết quái quỷ này xem ra sắp mưa rồi đây, chúng ta tìm chỗ trú tạm đi!”

Đại hán mặt đen đánh xe ngựa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại, liếc rèm xe rồi nói khẽ.

“Lão Bùi, tính thử thời gian xem, sắp tới Dĩnh Xuyên chưa?”

Màn xe vén lên, một thanh niên dung mạo tuấn tú để lộ nửa người, thanh niên này chính là Vương Xán tới Lạc Dương cầu quan. Lúc này Vương Xán mặc trường bào màu xanh, trên búi tóc cắm một chiếc trâm gỗ, hai hàng lông mày như kiếm, hai mắt sáng quắc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, mặt hình chữ quốc, tạo cho người ta một loại cảm giác nho nhã, nhưng lại không thiếu khí khái nam nhi. Vương Xán quan sát hoàn cảnh chung quanh một cái rồi nói: “Nơi này không người, muốn tìm một chỗ trú tạm chỉ sợ là khó đấy!”

Lão Bùi trong miệng Vương Xán tất nhiên là Bùi Nguyên Thiệu.

Hắn theo Vương Xán tới Lạc Dương, phụ trách an toàn cho Vương Xán.

Vương Xán tới Lạc Dương cầu quan, chỉ dẫn theo một mình Bùi Nguyên Thiệu, đám người Chu Thương, tiểu Lữ Mông thì ở lại thành Nhữ Nam.

Tuy nói Khăn Vàng thành Nhữ Nam ủng hộ Vương Xán, đối với Vương Xán cũng kính sợ có thừa. Nhưng Vương Xán rời khỏi thành Nhữ Nam tới Lạc Dương, lại không thể để thành Nhữ Nam vừa mới chiếm được lại lâm vào nguy hiểm. Vì thế để Chu Thương, Liễu Thành, Đổng Phương lại trấn thủ Nhữ Nam, phòng ngừa biến cố. Đây không chỉ là để chấn nhiếp một số kẻ bụng dạ khó lường trong thành Nhữ Nam, mà cũng là để phòng ngừa quan binh công thành.

Bùi Nguyên Thiệu nghe Vương Xán nói vậy, liền bảo: “Thiếu gia, nơi này đích xác là cảnh nội Dĩnh Xuyên, còn nửa ngày nữa chúng ta có thể tới được quận thành của Dĩnh Xuyên. Hiện tại lộ trình chúng ta đi qua tuy rằng rất ít người đi đường, nhưng địa phương này ta lại rất quen thuộc, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là có một đạo quán cũ nát. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm ở đó, đợi sáng mai rồi lại khởi hành.”

Vương Xán gật đầu, ừ một tiếng rồi nói: “Lão Bùi, sao ngươi lại quen thuộc với Dĩnh Xuyên như vậy?”

Bùi Nguyên Thiệu nói: “Năm đó khi Đại Hiền lương sư khởi binh, Dĩnh Xuyên chính là một chiến trường quan trọng. Ta và Chu hắc tử đều từng sống một đoạn thời gian ở Dĩnh Xuyên, bởi vậy cũng có chút quen thuộc đối với Dĩnh Xuyên.”

Vương Xán ừ một tiếng, không nói gì nữa, thu người vào trong xe ngựa.

Tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc, xe ngựa bon bon trên đường, gió lạnh đến thấu xương, quất lên mặt như dao cắt. Bùi Nguyên Thiệu bị gió thổi cho phải híp cả mắt lại, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, thời tiết quỷ quái này, thật đúng là khiến cho người ta chán ghét.

“Vù vù!” Chân trời đen kịt, gió lạnh vi vút, thổi cho bụi bay mù mịt.

Đột nhiên, Bùi Nguyên Thiệu đang giục ngựa lên đường cảm thấy mặt mát rượi.

“Trời mưa rồi!” Bùi Nguyên Thiệu thở dài một tiếng, còn chưa tìm được chỗ trú tạm thì trời đã đổ mưa rồi, đúng là xuất hành bất lợi! Hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, hơi nước từ dưới mặt đất bốc lên, mưa to như cái bát rơi xuống, từng trận bụi bặm ùa vào mặt. Hơi nước dày đặc khiến cho tầm mắt biến thành mơ hồ, quần áo trên người Bùi Nguyên Thiệu sớm đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Lúc này Bùi Nguyên Thiệu cũng bất chấp quần áo bị ướt, không ngừng giục ngựa phi nhanh.

“Phù...cuối cùng cũng đến rồi!”

Bùi Nguyên Thiệu nhìn từ xa, thấy ở giữa con đường phía trước có một đạo quán cũ nát đang đứng trong mưa.

Đạo quán sớm đã cũ kỹ, tường rào cũng sập, cơ hồ là một mảng phế tích, có điều dùng để trú mưa thì vẫn được.

Bùi Nguyên Thiệu giục xe ngựa tới cửa đạo quán, Vương Xán từ trong xe ngựa bước xuống, vội vàng chạy vào trong. Đợi sau khi Vương Xán xuống xe ngựa, Bùi Nguyên Thiệu mới kéo ngựa đi, an trí ở trong lều cỏ bên cạnh, lại cho ngựa ăn cỏ đã được chuẩn bị trước, rồi mới vội vàng chạy vào trong đạo quán để tránh mưa.

“Nơi này đúng là ít người qua lại thật, chỗ nào cũng thấy mạng nhện.”

Vương Xán lầm bầm, nhặt lên một cây gậy trên mặt đất, quét sạch mạng nhện ở bên trong đạo quán. Bùi Nguyên Thiệu bước vào, cũng dọn dẹp sạch đạo quán cùng Vương Xán, hai người mất hơn một tiếng mới dọn dẹp xong, còn tìm lấy rơm rạ thật dày trải xuống đất làm giường.

“Lẹp bẹp!”

Trong đại điện, Bùi Nguyên Thiệu lấy ra que đánh lửa, lại từ trong đạo quán tìm ít củi khô, nhóm lửa lên, lập tức một ngọn lửa đỏ không ngừng nhảy múa trong đạo quán.

Vương Xán chà xát hai tay đã lạnh cóng, dựa người vào sát đống lửa, cảm nhận từng đợt ấm áp từ đống lửa truyền tới, vừa thoải mái được thêm một chút thì nhìn thấy Bùi Nguyên Thiệu ướt sũng như chuột lột, Vương Xán nói: “Lão Bùi à, hôm nay thời tiết lạnh như vậy, dễ bị cảm lạnh lắm đấy, ngươi mau cởi quần áo ướt ra rồi thay một bộ khô ráo vào đi.”

Bùi Nguyên Thiệu ừ một tiếng, vội vàng thay quần áo khô. Sau đó vắt quần áo ướt lên trên gậy dùng lửa để hong. Làm xong, Bùi Nguyên Thiệu mới từ trong túi lấy ra bánh đã chuẩn bị trước, chia một nửa ra đưa cho Vương Xán, sau đó lại lấy ra một bầu rượu, cười hắc hắc, vừa uống rượu vừa ăn bánh.

Nhìn Bùi Nguyên Thiệu ăn bánh, uống rượu, trong lòng Vương Xán dâng lên một tia hâm mộ.

Bùi Nguyên Thiệu, một người đơn thuần, tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng sống vô ưu vô lự, sống như vậy quả thật là không tồi. Nhưng ý nghĩ này trong nháy mắt lại bị Vương Xán gạt đi, hắn đã đi trên con đường mà mình lựa chọn, cũng không còn đường lui. Trừ dồn hết sức tiến về phía trước ra thì vẫn là liều mạng tiến về phía trước.

Vương Xán nuốt một miếng bánh, cười nói: “Lão Bùi, có rượu không thể uống một mình được, cho ta một ngụm đi!”

Bùi Nguyên Thiệu gãi gãi đầu nói: “Ta tưởng rằng ngài không uống rượu!”

Trên thực tế, từ lúc Vương Xán vượt thời gian đến nay, quả thật chưa uống một giọt rượu nào. Bởi vì Vương Xán hy vọng mình có thể từng thời từng khắc duy trì sự tỉnh táo.

Vương Xán tiếp lấy bầu rượu, cười nói: “Tuy rằng uống rượu hỏng việc, nhưng thỉnh thoảng uống một ngụm cũng không sao.”

Ực ực, Vương Xán kề bầu rượu vào miệng rồi uống liền mấy ngụm, sau đó mới đưa lại bình rượu cho Bùi Nguyên Thiệu. Rượu cay xuống bụng, lập tức một luồng khí nóng từ trong bụng bốc thẳng lên, cảm thấy người ấm áp hơn nhiều.

“Rượu, rượu thơm quá!”

Ngay khi Vương Xán đưa bầu rượu cho Bùi Nguyên Thiệu, một thanh niên thân hình gầy yếu tiến vào, cái mũi cao thẳng của thanh niên không ngừng phập phồng, đôi mắt không ngừng đảo quanh quan sát Vương Xán và Bùi Nguyên Thiệu. Thanh niên nhìn chằm chằm vào bầu rượu trong tay Bùi Nguyên Thiệu, thân thể bất giác tiến về phía Bùi Nguyên Thiệu, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, ánh mắt đó cứ như là nhìn thấy mỹ nữ đang cởi quần áo vậy.

Thanh niên cười hắc hắc, ngồi xuống cạnh đống lửa.

Gã vươn tay ra vén những lọn tóc đã ướt sũng trên trán, ánh mắt dừng ở trên người Bùi Nguyên Thiệu, cười nói: “Lạnh quá, cái thời tiết chết tiệt này, không ngờ lại đổ mưa to. Ôi chao, đã ướt sũng rồi, vị đại ca này, toàn thân ta đã bị nước mưa làm ướt, lạnh lắm, có thể cho ta uống một ngụm để cho ấm người không.” Thanh niên dịch tới gần đống lửa, chìa tay ra, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Bùi Nguyên Thiệu.

Trong lòng Bùi Nguyên Thiệu lộp bộp, vô cùng không tình nguyện.

Hắn cũng là người yêu rượu, cũng không muốn đưa đồ tốt của mình cho người ta.

Vương Xán quan sát thanh niên trước mắt, cảm thấy rất đột ngột. Thanh niên này tạo cho hắn cảm giác rất tùy ý, giống như là đã quen từ trước vậy. Nhưng ánh mắt của thanh niên lại trong suốt sáng ngời, nhãn thần không kiêu ngạo không siểm nịnh. Trong ánh mắt lộ ra một cỗ tự tin, nói chuyện rất tùy ý, nhưng ngữ khí thì khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thanh niên này cũng không tệ!

Trong lòng Vương Xán đánh giá như vậy, hắn gật đầu, nói với Bùi Nguyên Thiệu: “Lão Bùi, gặp nhau tức là duyên phận, huống hồ vị huynh đệ này thân thể gầy yếu, nếu cảm lạnh thì không tốt đâu. Ngươi đi lấy một bầu rượu nữa rồi đưa cho gã thêm một cái bánh, bụng rỗng mà uống rượu rất hại người.” Dừng một chút rồi Vương Xán lại nói: “Rồi từ trong túi của ta lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ cho gã thay.”

“Thiếu gia, người...?”

Bùi Nguyên Thiệu rất kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, không phải chỉ là một tên ma ốm thôi ư, việc gì phải tốt với gã như vậy. Nhưng thoáng thấy ánh mắt bất thiện của Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu rụt đầu lại, lấy ra một bầu rượu từ trong túi đưa cho thanh niên một cách không tình nguyện, sau đó lại từ trong túi của Vương Xán lấy ra một bộ quần áo, đưa cho thanh niên, hậm hực nói: “Coi như ngươi may mắn, gặp được thiếu gia nhà ta.”

Vương Xán thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Thiệu, lắc đầu.

Bất kể thanh niên trước mắt có thân phận gì, nhưng xuất môn ra ngoài, ai mà không có lúc gặp khó khăn, có thể giúp được thì giúp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play