Tháng mười một năm Trung Bình Lục, Vương Xán nắm giữ thành Nhữ Nam đã được nửa tháng.

Trong thời gian nửa tháng, Vương Xán đề bạt thân tín, cách chức đối lập, dần dần thu gom thế lực Khăn Vàng thành Nhữ Nam, chỉnh biên Khăn Vàng trong thành Nhữ Nam thành bền chắc như thép. Đồng thời có hai võ tướng Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu huấn luyện sĩ binh, thực lực chỉnh thể của sĩ binh Khăn Vàng bắt đầu dần dần tăng lên.

Vương Xán từng lo lắng Viên Thuật sẽ bởi vì Kỉ Linh bỏ mình mà tiện đà phái binh tấn công Nhữ Nam.

Chỉ là đợi cả nửa tháng, Viên Thuật vẫn không có động tĩnh, vì thế Vương Xán đặc biệt phái người tới Nam Dương thăm dò tin tức của Viên Thuật.

Có được tin tức mà trinh sát không ngừng truyền về, cuối cùng Vương Xán cũng minh bạch vì sao Viên Thuật không có động tĩnh. Không phải Viên Thuật không muốn phát binh tấn công Nhữ Nam, mà là Viên Thuật không có năng lực tấn công Nhữ Nam. Từ sau khi Đổng Trác suất lĩnh Tây Lương thiết kỵ tiến vào Lạc Dương, nắm giữ triều cương, Đổng Trác bắt đầu trắng trợn mời chào những đảng nhân và thế gia đại tộc bị bức hại vì họa cấm đảng. Nhất là con cháu xuất thân từ tứ thế tam công như Viên Thuật, càng trở thành đối tượng mời chào của Đổng Trác. Nhưng Viên Thuật khinh thường Đổng Trác là hạng vũ phu, bởi vậy không muốn quy phục Đổng Trác, lại sợ Đổng Trác trả thù nên vội vàng dẫn gia thần chạy trốn tới Nam Dương.

Viên Thuật phái Kỉ Linh phối hợp với Bảo Hồng tấn công Nhữ Nam, chính là mang tâm tư nhân cơ hội chiếm lấy Nhữ Nam.

Chỉ là Viên Thuật không ngờ, Kỉ Linh lại bị Vương Xán bắn chết, khiến cho Viên Thuật đã mất đại tướng lại hao binh.

Hiện giờ Viên Thuật chỉ là chó nhà có tang chạy khỏi Lạc Dương, trừ danh vọng tứ thế tam công, căn bản không có đủ thực lực. Kỉ Linh bị Vương Xán giết chết, Viên Thuật cũng chỉ có thể giả vờ câm điếc ăn hoàng liên. Có điều, Vương Xán cũng biết giết chết Kỉ Linh rồi, với tình cách nhỏ nhen của Viên Thuật khẳng định sẽ trả thù. Xét thấy điều này, ý niệm quy thuận triều đình trong lòng Vương Xán càng thêm bức thiết, hiện giờ Đổng Trác nắm giữ triều chính, chính là thời cơ tốt để trong loạn chiếm lợi cho Vương Xán. Chỉ cần Đổng Trác ban hạ chiếu thư, Vương Xán có thể biến hóa nhanh chóng, từ một giặc Khăn Vàng mà ai cũng muốn đánh biến thành quan viên chính thống của triều đình.

Thành Nhữ Nam, đại sảnh phủ quận thủ.

Vương Xán ngồi bên trên, vị trí thứ nhất bên trái là Chu Thương, vị trí thứ hai là Liễu Thành, vị trí thứ nhất bên phải là Bùi Nguyên Thiệu, vị trí thứ hai là Đổng Phương, theo sau lần lượt là một đám giáo úy, bách phu trưởng trong quân Khăn Vàng. Vương Xán ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt quét nhìn mọi người phía dưới một cái rồi trầm giọng nói: “Hôm nay triệu tập chư vị chính là có chuyện trọng yếu cần thảo luận với chư vị. Hy vọng có thể tiếp thu được ý kiến hữu ích, thảo luận ra một chương trình.”

Chu Thương vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói: “Không biết chúa công muốn nói chuyện gì?”

Vương Xán mỉm cười, nói: “Ta chuẩn bị quy thuận triều đình, không biết ý chư vị thế nào?”

“Cái gì, quy thuận triều đình?”

Chỉ nháy mắt, trong đại sảnh tràn ngập tiếng kinh hô, một đám tướng lĩnh Khăn Vàng sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nhìn Vương Xán. Cũng có người nhỏ giọng thầm mắng Vương Xán là sói mắt trắng, vừa mới tiếp lấy thành Nhữ Nam từ trong tay Lưu Tích, Cung Đô đã tặng thành Nhữ Nam cho triều đình rồi.

Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đều biết tình huống, ngồi yên không nhúc nhích, tĩnh quan kỳ biến.

Tuy rằng ánh mắt Liễu Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng xuất phát từ sự tin phục đối với Vương Xán, vẫn không nói gì. Hắn tin Vương Xán tất nhiên không phải là bắn tên không đích, khẳng định có lời muốn nói, cho nên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Xán, đợi Vương Xán nói tiếp.

Về phần Đổng Phương, thần sắc lại có chút phức tạp, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Đổng Phương là thị vệ của Lưu Tích, giao chiến với quan binh nhiều năm, hận triều đình tới thấu xương. Hiện giờ Vương Xán muốn quy thuận triều đình, trong lòng Đổng Phương tất nhiên không vui. Nhưng vì Vương Xán ưu tú phi thường, không chỉ giết chết Kỉ Linh, Bảo Hồng, còn mang thi thể của Lưu Tích, Cung Đô về, đây đều là những chiến công không thể xóa được. Tuy rằng năng lực của Đổng Phương không xuất chúng, nhưng cũng hiểu rõ nếu không có Vương Xán, Khăn Vàng Nhữ Nam khẳng định năm bè bảy máng, là đối tượng để mặc cho người ta khi dễ.

Trong nhất thời, trong lòng Đổng Phương giống như đánh đổ lọ ngũ vị hương, vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì.

Trong các tướng lĩnh Khăn Vàng, tướng lĩnh tính tình nóng nảy nhất trực tiếp đứng dậy nói: “Chúa công, chúng ta là Khăn Vàng, có thù không đội trời chung với cẩu hoàng đế, sao có thể quy thuận triều đình? Việc quy thuận triều đình xin chúa công cân nhắc lại!”

Vương Xán thần sắc lạnh lùng, quát lớn: “Ồn ào cái gì, nơi này là nơi nghị sự, không phải là cái chợ, muốn nói thì từng người một đứng ra mà nói.”

Vương Xán vừa dứt lời, đại sảnh đang ồn ào lập tức im lặng.

Nửa tháng nay, uy vọng của Vương Xán ngày càng thịnh, tướng lĩnh Khăn Vàng đối với Vương Xán cũng càng kính sợ hơn. Vương Xán quát lớn một tiếng là lập tức không ai dám nói oang oang lên nữa.

Vương Xán quét nhìn mọi người trong đại sảnh, tạm dừng một chút, thần sắc đang lạnh như băng biến thành tươi cười, nói: “Ta triệu tập chư vị tới đây, không phải là để cho các ngươi cãi nhau. Mà là để thương lượng chuyện quy thuận triều đình này, các ngươi có lời muốn nói thì cứ từng người đứng ra mà nói. Cẩn thận nói rõ suy nghĩ của các ngươi chứ đừng có đứng bên dưới mà hò hét, nếu ai dám làm ồn, đừng trách bản tướng vô tình.”

Giọng nói của Vương Xán lạnh căm, tướng lĩnh Khăn Vàng phía dưới đều cảm thấy rét run.

Chu Thương lắc đầu, hình như mọi người đã quên, ngồi ở trên đại sảnh chính là chủ nhân sát phạt quyết đoán.

Lúc này, một giáo úy lớn tuổi đứng ra nói: “Chúa công, con ta chính là bị quan binh giết chết, ta và quan binh không đội trời chung. Chúa công nếu muốn quy thuận triều đình, lão Ngô ta là người đầu tiên không đồng ý.”

Sau khi nói xong, lão Ngô rầu rĩ ngồi về chỗ.

Thấy Vương Xán không tức giận, mà vẫn cười rất hiền lành, tâm tư của một đám quan binh phía dưới cũng hoạt bát trở lại, lại một bách phu trưởng tuổi còn trẻ đi ra, cung kính nói: “Chúa công, phụ mẫu, thân nhân của ta tất cả đều chết trong tay quan binh, thù cha mẹ không đội trời chung, xin chúa công lượng giải. Chúng ta gia nhập Khăn Vàng đều là để có thể báo thù rửa hận, đồng thời có thể có được bát cơm. Nếu đầu hàng triều đình, chúng ta tham gia quân ngũ còn có ý nghĩa gì nữa?”

Vương Xán lắc đầu, trên mặt vẫn mỉm cười, không nói gì.

Sau khi bách phu trưởng lui xuống, một giáo úy lại đứng ra nói: “Chúa công, đám người chúng ta đều là bị triều đình bức hại, nếu ngài quy thuận triều đình, chúng ta biết phải làm sao? Chẳng lẽ muốn chúng ta buông vũ khí, lại sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai sao?”

Bách phu trưởng lắc đầu, sau đó lui xuống.

Lại một giáo úy rồi bách phu trưởng nữa đứng ra lên tiếng, nhưng phần lớn đều là vì vấn đề cuộc sống và cừu hận.

Sau khi Vương Xán nghe mọi người nói xong, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Những chuyện mà các ngươi nghĩ đến đều là vì mình. Phần lớn là liên quan tới có thể sống sót tiếp hay không, có thể báo thù cho thân nhân không, những suy nghĩ này ta đều có thể hiểu, ta cũng rất đồng ý với những suy nghĩ này. Nhưng các ngươi có từng nghĩ cho hậu thế của các ngươi không? Thời đại của Khăn Vàng đã trôi qua rồi, nhân vật như Đại Hiền lương sư còn không thể lật đổ được triều đình, huống chi là Tây Sơn Khăn Vàng hiện tại tình huống như mặt trời lặn.”

“Có câu một ngày là giặc thì cả đời là giặc. Cái tiếng giặc Khăn Vàng trên lưng đám người chúng ta không đáng sợ, cái đáng sợ là con cháu đời sau của chúng ta trên đầu vẫn phải đội cái danh giặc Khăn Vàng này mà sống. Ta tin mọi người không muốn nhìn thấy điều này, bởi vậy, ta mới nghĩ tới quy thuận triều đình, chiếm đại nghĩa. Như vậy chúng ta mới có thể quang minh chính đại chiếm cứ Nhữ Nam, trở thành chủ nhân của Nhữ Nam, như vậy hậu thế của mọi người mới có một tương lai quang minh.”

Vương Xán nói không to, cũng không nhanh, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Những người lúc trước còn kích động muốn tranh cãi với Vương Xán đều trầm mặc, vẻ mặt trầm tư.

Không ai nguyện ý lấy tiền đồ của hậu thế mình ra đặt cược, một khi trên lưng mang cái danh Khăn Vàng, muốn thoát khỏi thì đường ra duy nhất đó là quy thuận triều đình, lắc mình trở thành người của triều đình mới có thể rửa sạch ấn ký trên người. Bởi vậy sau khi Vương Xán nói xong, tất cả tướng lĩnh đều trầm tư.

Thù cha mẹ, thù vợ con, cuộc sống khốn quẫn, những cái này đều là việc nhỏ.

So với tiền đồ của hậu thế, những cái này đều vô cùng nhỏ bé.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Hậu thế kế thừa hương khói mới là trọng yếu nhất, nếu trên đầu con cháu phải đội cái chữ giặc mà sống thì tất cả mọi người đều không muốn. Bởi vậy trong đại sảnh sau khi yên lặng rất lâu thì đã có người đứng ra đồng ý với Vương Xán, không nói lời phản đối nữa.

Cho dù có một hai người phản đối thì cũng bị một đám tướng lĩnh Khăn Vàng trừng mắt bắt về.

Vương Xán nhìn vẻ mặt của mọi người, gật đầu hài lòng: “Nếu chư vị đã đồng ý, vậy ta sẽ chuẩn bị khởi hành tới Trường An, mưu cầu một tiền đồ tốt cho chư vị, cũng mưu cầu cho hậu thế của các ngươi một gia đình an ổn hạnh phúc. Có điều sau khi ta đi, hy vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực, giữ vững Nhữ Nam. Nếu Nhữ Nam mất, chúng ta cũng không có vốn mà lật mình đâu.”

“Chúa công yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không khiến chúa công thất vọng!”

Một đám tướng lĩnh Khăn Vàng ầm ầm đáp lại, thanh âm như tiếng sấm không ngừng vang vọng trong đại sảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play