Thành Nhữ Nam, phủ quận thủ.

Đại sảnh, tướng lĩnh Khăn Vàng còn sống sót sau đại chiến phân biệt ngồi hai bên trái phải đại sảnh.

Vương Xán ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, Lưu Lợi ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, phía dưới hai người là một đám tướng lĩnh Khăn Vàng. Tuy rằng Vương Xán, Lưu Lợi đều là bách phu trưởng, nhưng thực tế thực lực của Vương Xán và Lưu Lợi lại không hề thua kém một số giáo úy, thủ tướng cửa thành. Bởi vậy tất cả mọi người đều ngồi phía dưới hai người, nhưng không ai đề xuất ý kiến phản đối.

Vẻ mặt Lưu Lợi đắc ý, hai tráng hán phía sau đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Vương Xán, ánh mắt đó giống như hận không thể uống máu, ăn thịt Vương Xán.

Cũng giống như Lưu Lợi, phía sau Vương Xán cũng có hai đại hán mặt đen đang đứng, hai người này tất nhiên là Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu. Hiện giờ Lưu Tích, Cung Đô đã chết, trong thành Nhữ Nam cục diện phức tạp, không chú ý một chút là có thể lâm vào nguy hiểm. Bởi vậy Vương Xán dẫn Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu theo, phụ trách bảo hộ sự an toàn của mình.

Vương Xán híp mắt lại, không nhúc nhích gì, giống như là đang ngủ.

Nhưng, chư tướng ngồi trong đại sảnh lại không dám khinh thường người trẻ tuổi tuấn tú này. Tất cả tướng lĩnh đều biết Vương Xán tấn công đại quân của Bảo Hồng, Kỉ Linh, mà Bảo Hồng đến thành Nhữ Nam, còn Kỉ Linh thì ở lại Cát Pha. Khẳng định là Vương Xán đã cầm chân Kỉ Linh, mới khiến cho Bảo Hồng phải một mình dẫn quân tấn công Nhữ Nam. Hiện giờ Vương Xán đã trở lại, những người này mơ hồ đoán được Kỉ Linh khẳng định đã bị Vương Xán giết chết. Có thể giết chết đại tướng dưới trướng Viên Thuật, điều này khiến tất cả tướng lĩnh Khăn Vàng đều tặng danh hiệu tuyệt thế hung nhân cho Vương Xán.

Không thể trêu vào, tất nhiên là phải né.

Mà Vương Xán ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, rõ ràng là muốn tranh đoạt thành Nhữ Nam. Bởi vậy tướng lĩnh lưu thủ thành Nhữ Nam cũng không dám tranh với Vương Xán, chỉ có một người duy nhất làm điều đó là Lưu Lợi đã trốn về thành Nhữ Nam.

Vương Xán không nói gì, Lưu Lợi ngồi đối diện Vương Xán thì chờ không nổi nữa rồi.

Bảo Hồng, Lưu Tích giao chiến, Lưu Lợi từ trong đây giành được rất nhiều lợi ích. Không nói tới binh khí, áo giáp, chỉ riêng binh lính dưới trướng đã từ một trăm người khuếch trương đến bốn trăm người. Nhất là đêm ngày hôm qua, Cung Đô bảo Lưu Lợi suất lĩnh sĩ binh trấn thủ đại doanh, bởi vì gặp quan binh cướp doanh, Lưu Lợi dẫn hai trăm sĩ binh dưới trướng trốn về thành Nhữ Nam. Mà những binh lính trấn thủ đại doanh khác cũng đi theo Lưu Lợi trốn về Nhữ Nam, điều này khiến binh lính dưới trướng Lưu Lợi thoáng cái lại gia tăng thêm hơn hai trăm người.

Thực lực tăng trưởng khiến cho dã tâm của Lưu Lợi cũng lớn hơn nhiều, muốn giành được chức vị cao hơn.

Lúc này, một tin tức khiến Lưu Lợi kinh hỉ được truyền ra trong quân Khăn Vàng, Lưu Tích, Cung Đô bị giết, thành Nhữ Nam đã không còn đầu lĩnh, điều này khiến cho Lưu Lợi nảy sinh ham muốn nắm Nhữ Nam trong tay.

Lưu Lợi vén áo bào, đứng dậy đi tới giữa đại sảnh, vái những tướng lĩnh Khăn Vàng một cái rồi chắp tay nói: “Chư vị, Lưu tướng quân, Cung tướng quân bất hạnh gặp nạn, trong lòng ta thật sự là cực kỳ bi ai, hận không thể tự tay làm thịt đám cẩu quan Bảo Hồng, báo thù rửa hận cho Lưu tướng quân, Cung tướng quân. Nhưng mà ngày không thể không có mặt trời, rắn không thể mất đầu, hiện giờ thành Nhữ Nam đang vào lúc bấp bênh nhất, rất cần một người đứng ra dẫn dắt mọi người phấn chấn trở lại. Bởi vậy ta đề nghị, từ trong những chư vị ở đây chọn ra một người dẫn dắt mọi người, thủ vệ thành Nhữ Nam.”

Vương Xán lúc này trợn mắt lên, trong mắt lóe sáng, hỏi: “Bách phu trưởng Lưu, ngươi cho rằng ai thích hợp nhất?”

Trên mặt Lưu Lợi lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Cái này không phải là ta cho rằng ai thích hợp nhất, mà là mọi người cho rằng ai thích hợp nhất. Nếu người nào đó tự cho rằng mình giết được mấy người, giành được một chút chiến công nho nhỏ, rồi muốn nhất ý cô hành, chỉ sợ là không có kết quả tốt đâu! Nếu chọc cho mọi người tức giận, thì kết quả khó mà đoán được!”

Lưu Lợi cười cười, trong mắt lóe ra quang mang lạnh lùng.

Hắn đang khích tướng Vương Xán, để Vương Xán chủ động rời khỏi cuộc tranh đoạt chức thủ lĩnh thành Nhữ Nam.

Chỉ là Vương Xán không tiếp lời Lưu Lợi, mà hỏi ngược lại: “Không ngờ có người kể công kiêu ngạo? Sao ta không nghe nói nhỉ, là ai vậy? Ai dám nhất ý cô hành? Là những người nào không phục?”

“Đương nhiên là ngươi!” Lưu Lợi quýnh lên, thiếu chút nữa thì buột miệng nói ra, cũng may hắn phản ứng kịp, lời nói lên đến miệng thì lại quay về bụng.

Lưu Lợi hừ lạnh một tiếng, đảo mắt lườm Vương Xán, quát lớn: “Vương Xán, ta không hơi đâu mà đôi co với ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử vừa nhập ngũ, có quyền lợi gì mà hỏi ta? Hừ, luận về kinh lịch, chư vị huynh đệ ở đây đều là trưởng bối của ngươi, luận chức quan, ngươi chỉ là bách phu trưởng nho nhỏ, vẫn chưa có quyền được lên tiếng. Mau lui xuống, nếu không chớ có trách ta vô tình.”

Vương Xán ngồi trên ghế, thần sắc vẫn thản nhiên như không, hỏi: “Lưu Lợi, ngươi cũng là bách phu trưởng phải không?”

“Nói thừa, đương nhiên rồi!” Lưu Lợi hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Vương Xán là bách phu trưởng, không có tư cách nói chuyện, hắn cũng là bách phu trưởng, đồng dạng cũng không có tư cách nói chuyện. Lần này lại để Vương Xán bắt được thóp rồi, trong lòng Lưu Lợi vô cùng khó chịu.

Vương Xán đứng dậy, chậm rãi đi tới phía trước Lưu Lợi, khinh thường nói: “Ta cũng thấy lạ, Lưu Lợi ngươi là bách phu trưởng, mà ta cũng là bách phu trưởng. Dựa vào cái gì mà Lưu Lợi ngươi có thể đứng ra nói chuyện, còn ta thì không thể nói chuyện. Chẳng lẽ bởi vì ta tòng quân muộn một chút, cho nên không để tên bách phu trưởng như ta lên tiếng sao, đây là đạo lý gì vậy. Không phải ngươi muốn chiếm lấy thành Nhữ Nam, trở thành thủ lĩnh của quân Khăn Vàng sao? Nhưng ta hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm thủ lĩnh, có năng lực gì mà đòi làm thủ lĩnh?”

Lưu Lợi thần sắc biến đổi, hừ lạnh nói: “Ai nói ta muốn làm thủ lĩnh, ngươi đang miệt thị ta!”

“Ồ!” Trên mặt Vương Xán lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ bách phu trưởng Lưu không muốn làm thủ lĩnh, ừ, có thể tự biết lấy mình như vậy là tốt. Bách phu trưởng Lưu ngồi xuống đi, nếu bách phu trưởng Lưu không muốn làm thủ lĩnh quân Khăn Vàng, vậy thì chọn một người trong số chúng ta đi!”

Vương Xán khoát tay áo với Lưu Lợi, ý bảo Lưu Lợi mau lui về.

“Ta nhổ vào!” Lưu Lợi căm giận nói: “Ai nói lão tử không muốn, lão tử muốn làm thủ lĩnh, ngươi làm gì được nào?”

Vương Xán vỗ tay cười nói: “Ha ha, bách phu trưởng Lưu, ngươi cũng muốn làm thủ lĩnh thì cứ nói thẳng ra đi, việc gì mà phải giả vờ giả vịt. Nói gì mà chọn người trong số những chư vị ở đây, ngươi mang tới hy vọng cho mọi người, nhưng lại tự mình dập tắt hy vọng của mọi người. Hà tất phải giả mù sa mưa, hơn nữa, ngươi muốn làm thủ lĩnh, lại muốn người khác bước ra làm chim đầu đàn. Đến lúc đó ngươi làm thủ lĩnh rồi, những người muốn làm thủ lĩnh đó há chẳng phải sẽ bị ngươi thu thập từng người một sao!”

“Ha ha!”

Một đám tướng lĩnh Khăn Vàng trong đại sảnh nghe thấy Vương Xán nói vậy liền cười to, rồi thấp giọng nghị luận chuyện thủ lĩnh Khăn Vàng. Nhưng trên mặt những người này lại có một tia ngưng trọng, lời nói của Vương Xán khiến cho một số tướng lĩnh Khăn Vàng trong lòng rục rịch lại lập tức lạnh ngắt. Bọn họ đều biết Lưu Lợi, Vương Xán là người muốn làm thủ lĩnh, nếu đứng ra làm chim đầu đàn, vạn nhất Lưu Lợi hoặc là Vương Xán làm thủ lĩnh rồi, chẳng phải là sẽ bị thu thập ư?

Trong nhất thời, đại sảnh đang im lặng trở nên ồn ào, thảo luận vấn đề thủ lĩnh của thành Nhữ Nam.

Lưu Lợi lúc này thẹn quá hóa giận, vẻ mặt phẫn nộ, mắt nhìn chằm chằm vào Vương Xán, gằn từng chữ: “Vương Xán, ngươi quyết tâm muốn tranh đoạt vị trí thủ lĩnh Khăn Vàng với ta sao?”

Vương Xán lắc đầu nói: “Ngươi muốn làm thủ lĩnh quân Khăn Vàng cũng được, nhưng chỉ cần ngươi có thể nói ra ngươi dựa vào gì mà đòi làm thủ lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam, ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ ngươi.”

Lưu Lợi nghe thấy vậy, trong lòng lập tức vui mừng quá đỗi. Nhưng lời nói tiếp theo của Vương Xán lại khiến Lưu Lợi càng thêm phẫn nộ.

Vương Xán cười nói: “Nhưng, ta vừa nghĩ liền cảm thấy ngươi căn bản không có năng lực đảm nhiệm chức thủ lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam. Khi Lưu tướng quân và Cung tướng quân suất lĩnh đại quân truy kích quan binh, ngươi đang làm gì? Ngươi đang suất lĩnh sĩ binh dưới trướng chạy trốn, giống như một con thỏ trốn về thành Nhữ Nam. Một tên bách phu trưởng ngay cả gan cứu viện Lưu tướng quân, Cung tướng quân cũng không có như ngươi, có đức hạnh gì mà đòi đảm nhiệm chức thủ lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam. Hơn nữa, lúc trước khi Bảo Hồng, Kỉ Linh dẫn quân tấn công Nhữ Nam, ngươi đang ở đâu? Lúc trước khi Bảo Hồng công thành, ngươi đang ở đâu? Khi Lưu tướng quân, Cung tướng quân gặp phải khốn cảnh, ngươi đang ở đâu? Một người chỉ biết chạy trốn mà còn muốn thống lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam, ai dám đi theo ngươi lăn lộn đây!”

“Đúng, nói rất đúng!”

Trong tướng lĩnh Khăn Vàng, một giáo úy lớn tiếng hô lên.

Vương Xán nhìn lại, thì ra là thị vệ Đổng Phương bên cạnh Lưu Tích. Ánh mắt Vương Xán lộ ra vẻ kinh ngạc, sao Lưu Tích, Cung Đô chết rồi mà Đổng Phương vẫn còn sống sót.

Lúc này Đổng Phương đứng ra, chắp tay nói với các thủ lĩnh Khăn Vàng ở đây: “Những lời của bách phu trưởng Vương đã nói đúng tâm khảm của Đổng Phương ta. Đêm qua ta được Lưu tướng quân giữ lại ở quân doanh, cùng trấn thủ quân doanh với bách phu trưởng Lưu. Nhưng sau khi Lưu tướng quân, Cung tướng quân dẫn binh đuổi theo Bảo Hồng, không lâu sau liền gặp quan binh tập kích. Lúc ấy bách phu trưởng Lưu không nghĩ ngợi gì ngay lập tức dẫn sĩ binh trốn về Nhữ Nam, mà ta sau khi giao chiến cùng với quan binh, bởi vì không có hậu viên giúp đỡ, cuối cùng chỉ có thể trốn về Nhữ Nam. Một người ngay cả lên chiến trường cũng không dám thì sao có thể thống lĩnh được Khăn Vàng Nhữ Nam. Bởi vậy, ta đề nghị, do bách phu trưởng Vương tiếp nhận chức vụ của Lưu tướng quân, thống lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam, không biết các vị nghĩ như thế nào?”

“Được, được, chúng ta đồng ý!”

Tướng lĩnh Khăn Vàng ngồi trong đại sảnh đều gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành.

Vương Xán đầu tiên là suất lĩnh hơn bảy mươi sĩ binh Khăn Vàng tấn công quan binh, về sau lại giết được Kỉ Linh, Bảo Hồng, lại mang thi thể của Lưu Tích, Cung Đô về. Do đó Vương Xán tiếp nhận vị trí của Lưu Tích là hợp tình hợp lý.

Lưu Lợi biến sắc, đứng trước mặt Vương Xán, tức giận nói: “Vương Xán, ngươi muốn tiếp nhiệm Khăn Vàng Nhữ Nam thì trước tiên phải qua cửa của ta đã.”

Keng một tiếng, Lưu Lợi rút chiến đao ra, chiến đao chỉ thẳng vào Vương Xán.

Vương Xán lạnh lùng nói: “Lưu Lợi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Thân thể Vương Xán hơi di chuyển một chút, không đối diện với chiến đao của Lưu Lợi, đồng thời tay phải lại cầm vào chiến đao bên hông.

Lưu Lợi lạnh lùng nói: “Nói đi, ở trước mặt mọi người, ngươi tôn ta làm thủ lĩnh Khăn Vàng thành Nhữ Nam, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Vương Xán cười lạnh trong lòng, nếu là hắn thì khẳng định sẽ không dài dòng như vậy mà trực tiếp vung đao chém người. Hắn gật đầu nói: “Ta nguyện ý...”

Lời còn chưa dứt thì chỉ nghe thấy keng một tiếng, tay phải Vương Xán đột nhiên rút chiến đao bên hông ra, ánh đao lóe lên, trên cổ Lưu Lợi có một vệt máu, máu đỏ từ trong vết thương phun ra. Trong mắt Lưu Lợi đầy vẻ kinh ngạc, vươn tay ra chỉ vào Vương Xán, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi không ngờ...”

Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể Lưu Lợi vẹo đi, ngã xuống mặt đất rồi co giật không thôi, một lát sau thì yên lặng.

Hai tráng hán phía sau Lưu Lợi thấy Lưu Lợi bị giết, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận. Hai người bước ra một bước về phía trước, xông về phía Vương Xán, còn chưa tới được trước người Vương Xán thì Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu liền ngăn cản hai người lại. Quyền đầu của Chu Thương Bùi Nguyên Thiệu tung ra, chỉ thoáng cái đã chế phục được hai đại hán.

Vương Xán ném một ánh mắt cảm tạ về phía Đổng Phương, sau đó nói với mọi người: “Ta muốn tiếp nhận vị trí của nhị vị tướng quân Lưu Tích, Cung Đô, không biết ý các vị như thế nào?”

Tướng lĩnh Khăn Vàng ở đây lúc này đều minh bạch Vương Xán một nhà độc đại, không ai có thể phản kháng Vương Xán.

Hơn nữa, Vương Xán giết chết Kỉ Linh, giết chết Bảo Hồng, lại mang thi thể của Lưu Tích, Cung Đô về. Chiến công hiển hách, rất có thủ đoạn, lại có can đảm, người như vậy kế thừa vị trí của Lưu Tích, Cung Đô cũng là đương nhiên. Các giáo úy, bách phu trưởng cũng rất bội phục Vương Xán.

“Bái kiến tướng quân!”

“Bái kiến tướng quân!”

...

Tất cả tướng lĩnh Khăn Vàng quỳ một gối xuống trước Vương Xán, lớn tiếng hô vang.

Vương Xán nhìn các tướng lĩnh đang quỳ, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào. Cuối cùng bây giờ hắn cũng có sức mạnh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play