Vương Xán mặt mày tươi cười, dẫn hơn bảy mươi sĩ binh Khăn Vàng chậm rãi tiến về phía Bảo Hồng.

Mắt thấy hơn bảy mươi sĩ binh Khăn Vàng đi tới, mí mắt đang mệt mỏi suốt đêm của Bảo Hồng nhướn lên, nghĩ đến sĩ binh dưới trướng đã chạy suốt một đêm vô cùng mệt mỏi rồi, trong lòng cũng dâng lên một chút kiêng kị. Nhưng Bảo Hồng đảo mắt, nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở chính giữa đội ngũ Khăn Vàng, lập tức ánh mắt lộ ra quang mang cực nóng. Người có thể khiến sĩ binh Khăn Vàng phải hộ tống, thân phận chắc chắn không thấp.

Bảo Hồng đương nhiên không ngờ người trong xe là Lữ Mông mà Vương Xán cứu, chỉ nghĩ rằng khẳng định là đại nhân vật trong quân Khăn Vàng, mới có sĩ binh Khăn Vàng đi theo.

Giao chiến với Cung Đô, Lưu Tích xong, đội ngũ hơn chín trăm người của Bảo Hồng chỉ còn lại có hơn ba trăm người. Hơn ba trăm người đối chiến với hơn bảy mươi người, phần thắng rất lớn. Bảo Hồng thầm nghĩ trong lòng rồi hạ quyết tâm, bảo sĩ binh đứng trên quan đạo chờ khi sĩ binh Khăn Vàng đến thì lập tức ra tay.

Trong mắt Vương Xán hiện ra nét cười, khi cách Bảo Hồng càng lúc càng gần, nụ cười trong mắt càng đậm.

“Bảo tướng quân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Khi cách Bảo Hồng năm trượng, Vương Xán vung tay lên, binh lính phía sau lập tức dừng lại.

“Ngươi là?” Bảo Hồng đang chuẩn bị động thủ thì nghe thấy Vương Xán gọi hắn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Hắn căn bản không biết tướng của giặc Khăn Vàng ở đối diện sao lại từng gặp mặt mình?

Vương Xán cười nói: “Bảo tướng quân thật đúng là quý nhân hay quên. Chẳng lẽ Bảo tướng quân đã quên chuyện ở Cát Pha rồi sao, ta thì vẫn nhớ rõ Bảo tướng quân, Kỉ tướng quân suất lĩnh đại quân dựng trại đóng quân ở Cát Pha, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục một ngày rồi tới thành Nhữ Nam. Đêm hôm đó, ta suất lĩnh sĩ binh ba lượt đến doanh trại bái phỏng Bảo tướng quân, nhưng mà Bảo tướng quân thật sự là quá mức nhiệt tình. Để chờ ta, không ngờ ngay cả ngủ cũng không yên, cuối cùng đành phải suốt đêm suất lĩnh sĩ binh chạy tới Nhữ Nam. Ôi chao, không ngờ Bảo tướng quân lại quên ta rồi, thật sự là khiến cho người ta thất vọng quá!”

“Ha ha!”

Vương Xán vừa dứt lời, binh lính phía sau liền cất tiếng cười to, nhất là Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, trên mặt cười như nở hoa.

Bảo Hồng giật mình, lập tức phản ứng lại, hừ lạnh nói: “Ngươi là sơn tặc buổi tối hôm đó ba lượt đánh lén quân doanh?”

“Sơn tặc?” Vương Xán bĩu môi, lắc đầu nói: “Ôi chao, Bảo tướng quân đúng là một tục nhân, ta sao có thể là sơn tặc được, lời này khó nghe quá. Ta và binh lính dưới trướng chính là giặc Khăn Vàng mà Bảo tướng quân muốn gặp nhất. Hôm nay có thể nhìn thấy Bảo tướng quân ở đây, thật đúng là tam sinh hữu hạnh!”

Bảo Hồng không nói gì, da mặt này của người này thật sự là quá dày.

Nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới một vấn đề, Kỉ Linh suất lĩnh năm trăm quan binh đuổi theo giết giặc Khăn Vàng, sao giặc Khăn Vàng trước mắt đã quay trở về thành Nhữ Nam, mà Kỉ Linh thì không thấy đâu, chẳng lẽ...? Trong mắt Bảo Hồng hiện lên vẻ hoảng loạn, lập tức khôi phục bình tĩnh, nếu Kỉ Linh bị người trước mắt giết chết, sau khi Viên Thuật biết, khẳng định sẽ giận chó đánh mèo lên hắn.

“Giết, nhất định phải giết chết những giặc Khăn Vàng này. Sau đó chiếm lĩnh thành Nhữ Nam, đoạt được chiến công!”

Trong lòng Bảo Hồng đầy sát khí, chiếm lĩnh thành Nhữ Nam đã thành chuyện trọng yếu nhất của Bảo Hồng. Không thể để Khăn Vàng trở lại thành Nhữ Nam, nếu có giặc Khăn Vàng thủ thành, bằng vào số binh lính còn lại dưới trướng Bảo Hồng muốn công thành quả thực khó như lên trời. Sau khi trong lòng Bảo Hồng hạ quyết tâm, đồng thời hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào xe ngựa, tựa hồ là muốn nhìn xuyên qua rèm cửa, xem bên trong rốt cuộc là ai?

“Giết!”

Bảo Hồng đột nhiên rút chiến đao bên hông ra, hét lớn một tiếng, hơn ba trăm sĩ binh phía sau đều cầm cương đao trong tay lao lên.

Vương Xán ngẩn ra, không ngờ Bảo Hồng lại đột nhiên hạ lệnh. Có điều Vương Xán còn chưa phản ứng thì hai người Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương đã xách vũ khí trong tay vọt lên. Kim bối đại đao trong tay Chu Thương phải chém trái đâm, mang theo đao cương ánh vàng rực rỡ, đao cương đi qua đâu, huyết nhục bay tứ tung tới đó, tiếng hét thảm vang lên liên tục. Chu Thương cũng không phải là võ tướng vô dụng như Cung Đô, Lưu Tích, một thân võ nghệ tinh trạm, nhất là một thanh kim bối đại đao trong tay.

So với sự tàn nhẫn của Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu quả thực là một cái máy hình người.

Lang nha bổng mỗi một lần nện xuống, đều sẽ có một cái đầu của quan binh bị đập vỡ như dưa hấu.

Hai hung thần, giống như hai lưỡi lê bén nhọn đâm vào trong trận doanh của quan binh, khiến cho quan binh sợ hãi không thôi. Trong nhất thời, lang nha bổng và kim bối đại đao đi qua đâu, không ngờ không có ai ngăn cản. Nhưng Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu thì lại cứ nhằm vào phía quan binh, những quan binh này sợ hung uy của Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, đều lui về phía sau.

“Giết, lên giết cho ta, giết được hai tên giặc Khăn Vàng đó, thưởng trăm lượng hoàng kim, phong tướng quân!”

Bảo Hồng dậm chân hét lớn, hơn ba trăm người dưới trướng hắn vừa mới giao chiến đã bị dọa cho sợ hãi đến vậy, thế này thì còn đánh đấm cái rắm! Trong mắt Bảo Hồng hiện lên vẻ tàn nhẫn, vòng qua Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, phi thẳng tới xe ngựa. Trong lòng hắn nghĩ trong xe ngựa khẳng định là đại nhân vật của Khăn Vàng, chỉ cần bắt được người trong xe ngựa, sẽ giải quyết được hai tên hung thần đó.

Vương Xán mắt thấy Bảo Hồng vọt tới, ung dung cầm trường cung, nhắm vào Bảo Hồng.

Bảo Hồng đang phi ngựa tới gần thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Vương Xán kéo cung bắn tên, mũi tên đen xì bỗng nhiên bắn ra, nhắm vào ngực Bảo Hồng. Bảo Hồng không chút nghĩ ngợi, nhún người lăn xuống đất, thoáng cái đã lăn về phía trước ba bốn mét, chỉ còn cách xe ngựa có một chút.

“Ong!”

Lại một mũi tên nữa bay đến.

Lần này hai tay Bảo Hồng chống ra sau, xoạt một cái nhảy về sau gần hai mét, hắn rất muốn lăn về phía xe ngựa. Nhưng mũi tên lại bắn lên phía trước hắn một chút, nếu còn lăn tới nữa thì khẳng định sẽ bị bắn trúng, bất lực, Bảo Hồng chỉ có thể lui bước.

“Ong!”

Tiếng dây cung chấn động vang lên, mũi tên đen xì bắn vào Bảo Hồng đang nằm thở hổn hển trên mặt đất.

Vương Xán lắc đầu cười cười, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, thân thủ của Bảo Hồng cấp bậc cũng chỉ như Lưu Tích, Cung Đô, không đáng nhắc tới. Vương Xán mũi này nối mũi kia, mỗi một mũi tên đều cắm vào mặt đất trước người Bảo Hồng một tấc, khiến Bảo Hồng không thể không lui về phía sau. Sau ba mũi tên, Bảo Hồng đã lui về phía sau năm sáu thước, cách xe ngựa càng lúc càng xa.

Trong lúc vội vã, Bảo Hồng đột nhiên túm một quan binh đã chết lên, chắn trước người, sau đó phóng về phía Vương Xán.

“Thật đúng là hạng ngu xuẩn, nhưng một cỗ thi thể liệu có đủ không?”

Vương Xán cười khẩy một cái, tay phải nhanh chóng từ túi tên đeo sau lưng lấy ra một mũi tên, đặt lên dây cung. Một dòng nước ấm chậm rãi chảy trên tay, cả người Vương Xán giống như hóa thân thành một mũi tên cực lớn, chỉ nghe thấy ong một tiếng, mũi tên đen xì theo tiếng mà ra. Lần này, tốc độ của mũi tên cực nhanh, hơn nữa mang theo lực lượng cực lớn, đầu mũi tên sắc bén rạch phá từng tầng không khí, phát ra tiếng rít chói tai. Trong nháy mắt, cung tên bắn trúng ngực tên quan binh mà Bảo Hồng dùng để chắn trước người.

“Phập!”

Mũi tên sau khi phá vỡ thân thể của quan binh, tốc độ khựng lại một chút, nhưng vẫn tiếp tục bay tới.

“A!” Một tiếng hét thê lương từ trong miệng Bảo Hồng vang lên, Bảo Hồng há to miệng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cúi đầu nhìn mũi tên xuyên thấu thân thể của sĩ binh, mũi tên đã có hơn phân nửa cắm vào trong ngực Bảo Hồng, lực lượng cực lớn trên đầu mũi tên khiến cho trong cơ thể Bảo Hồng đau đớn như sông lật biển đổ.

“Ta không cam lòng!”

Bảo Hồng cảm thấy cả người vô lực, tên quan binh ở trước người không còn được Bảo Hồng đỡ, rầm một tiếng rơi xuống đất. Khi hắn ngã xuống, mũi tên bắn xuyên vào trong cơ thể của quan binh và ngực của Bảo Hồng rắc một tiếng gãy đôi. Vào nháy mắt cung tên gãy đôi, ngực Bảo Hồng đau đớn vô cùng, máu đỏ từ lồng ngực tuôn ra như suối. Bảo Hồng lấy tay che ngực, muốn ngăn không cho máu chảy ra, nhưng căn bản không thể nào ngăn được.

Đột nhiên, màn xe ngựa được vén lên, một cái đầu nhỏ từ bên trong xe thò ra, nam hài nhìn Vương Xán, đôi mắt đen láy đảo quanh. Nhìn lướt qua chiến trường ngổn ngang, ánh mắt dừng trên người Bảo Hồng, thấy mũi tên gãy cắm trước ngực Bảo Hồng, nó cười hắc hắc. Đang định lên tiếng thì trong xe ngựa thò ra một bàn tay trắng mịn, giữ lấy nam hài, kéo nó lại vào trong.

Bảo Hồng trông thấy nam hài, trong lòng vô cùng đau khổ.

Quả nhiên, trong xe ngựa có đại nhân vật, đó khẳng định là người mà giặc Khăn Vàng hộ tống. Trong lòng Bảo Hồng vẫn không cam lòng, thần thái trong mắt dần trở nên u ám, cuối cùng thân thể run lên, rầm một tiếng ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.

Bảo Hồng đến chết cũng không biết trong xe ngựa căn bản không phải là đại nhân vật gì cả, chỉ là một tiểu nam hài mà thôi.

Vương Xán thấy Bảo Hồng đã chết, hét lớn: “Tướng giặc đã chết rồi, ai hàng thì không bị giết!”

Giọng nói vang vọng khắp cả quan đạo, quan binh vốn đã bị hai hung thần Bùi Nguyên Thiệu và Chu Thương dọa cho sợ lắm rồi, đều sợ bị Bùi Nguyên Thiệu và Chu Thương giết chết. Lúc này Vương Xán hét to, giống như âm thanh của tự nhiên truyền đến tai quan binh, lập tức, quan binh sợ bị giết đều vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống đất.

Thế cục biến hóa trong nháy mắt, quan binh đã bại, đã không còn năng lực chống cự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play