Bảo Hồng hét lớn một tiếng, chiến đao trong tay vung lên, dẫn quan binh rút lui.
Lúc này, sĩ binh Khăn Vàng mai phục tại hai sườn quân doanh đã mang tới tác dụng. Lưu Lợi làm gương có binh sĩ, chiến đao trong tay liên tục chém ra, quan binh đang vội vàng rút lui nên không ham chiến, căn bản không để ý tới Lưu Lợi. Trong nhất thời, không ngờ xuất hiện tình huống chiến đao của Lưu Lợi đi qua đâu, không ai có thể địch lại.
Hoàn toàn, Cung Đô vô cùng hưng phấn, hai mắt đỏ rực. Lúc này hai người đã quên hết tất cả, chỉ biết truy kích Bảo Hồng, hoàn toàn đánh bại Bảo Hồng.
Lưu Lợi cũng rất hưng phấn, bởi vì hắn giết rất nhiều quan binh, đây đều là chiến công.
Chỉ là, chuyện kế tiếp khiến Lưu Lợi như bị sét đánh, thiếu chút nữa nhảy lên chửi đổng. Bởi vì khi Cung Đô suất lĩnh sĩ binh đuổi theo Bảo Hồng, không ngờ lại bảo Lưu Lợi suất lĩnh sĩ binh dưới trướng trấn thủ đại doanh. Mệnh lệnh này khiến Lưu Lợi lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất. Nhưng đã có lệnh của Cung Đô, Lưu Lợi cũng không thể phản đối, đành phải ở trong doanh trại, trơ mắt nhìn binh lính truy kích quan binh, vừa đỏ mắt vừa thở dài.
Sĩ binh Khăn Vàng một đường đuổi theo, Bảo Hồng suất lĩnh quan binh không ngừng rút lui, dọc theo đường đi, quan binh chết càng lúc càng nhiều.
Bảo Hồng bị sĩ binh Khăn Vàng truy kích, hắn cũng không ngu, quyết đoán dẫn sĩ binh bỏ chạy vào trong rừng cây. Một khi tiến được vào trong rừng cây, khả năng bị Khăn Vàng đuổi giết sẽ nhỏ đi một chút, hơn nữa trong rừng cây cối rậm rạp, có thể tránh được sự truy kích của Khăn Vàng.
Lưu Tích, Cung Đô giết đỏ cả mắt rồi, cũng không quản phía trước là địa phương nào, trực tiếp suất lĩnh sĩ binh lao vào rừng cây, tiếp tục đuổi giết quan binh. Dọc theo đường đi, Lưu Tích nhìn cương đao, khôi giáp vứt rải rác, nụ cười càng rạng rỡ hơn, hắn quát một tiếng, gọi binh lính bên cạnh vội vàng đuổi giết quan binh. Cương đao trong tay Lưu Tích lóe lên, từng quan binh ngã xuống dưới đao của Lưu Tích, lúc này Lưu Tích đã thành một người máu, toàn thân đều là vết máu đỏ tươi. Hắn thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Các huynh đệ, theo ta nào, giết địch hai mươi,phong thập trưởng, giết địch năm mươi, phong bách phu trưởng, giết địch hai trăm, phong thiên phu trưởng!” Khi chiến đao trong tay Lưu Tích chém ra, miệng cũng không ngừng hét to: “Bắt được Bảo Hồng, thưởng mười lạng vàng, phong thiên tướng quân; giết chết được Bảo Hồng, thưởng mười lạng vàng, phong giáo úy.”
Chỉ chốc lát, tất cả sĩ binh Khăn Vàng sôi sục, điên cuồng phóng tới quan binh.
Quan binh chạy ở phía sau chỉ hơi không để ý là bị sĩ binh Khăn Vàng giết chết. Về phần quan binh chạy ở phía trước, vũ khí và áo giáp trên người đều đã bị ném xuống, cố gắng chạy nhanh hơn để thoát khỏi giặc Khăn Vàng như lang như hổ phía sau. Bảo Hồng chạy trốn nhanh nhất, hắn quay đầu lại nhìn quan binh chết thảm, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, nhưng nhìn thấy đám giặc Khăn Vàng đông nghìn nghịt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Trốn, tiếp tục trốn!
Bảo Hồng không ngừng một khắc nào, dẫn sĩ binh chạy trong rừng cây.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, phía chân trời đã từ từ có ánh dương nhô lên.
Một luồng ánh sáng vàng từ chân trời phía đông chiếu ra, xua tan bóng tối xung quanh. Chạy cả một đêm, lúc này Cung Đô, Lưu Tích cũng không biết đã giết được bao nhiêu quan binh, đồng thời cũng không biết đã truy đuổi tới nơi nào. Nhưng Lưu Tích, Cung Đô lại vô cùng hưng phấn, bởi vì cách đó không xa ở phía trước, Bảo Hồng đã ngừng lại, không tiếp tục chạy nữa.
Hai mắt Cung Đô đỏ ửng, trong mắt đầy tơ máu, cười to: “Cẩu quan, ngày chết của ngươi tới rồi, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Lưu Tích nhếch môi cười, trên mặt tràn ngập hy vọng thắng lợi, hắn nắm chặt cương đao trong tay, tiến từng bước một về phía Bảo Hồng.
Bảo Hồng nhìn quan đạo rộng lớn phía sau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn thoáng qua Lưu Tích, Cung Đô đứng bên cạnh rừng cây, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười.
Đám ngu xuẩn này cuối cùng cũng cắn câu rồi.
Trong mắt hắn đầy tia máu, sắc mặt tái nhợt trở nên hồng hào hơn, nhìn một đám giặc Khăn Vàng, hét lớn: “Cung Đô, Lưu Tích, hai tên giặc Khăn Vàng các ngươi đều hận không thể giết chết ta. Đáng tiếc, đuổi giết cả một đêm, ngay cả một sợi lông của bản tướng cũng chưa đụng vào được. Hiện tại, cũng đến lúc bản tướng ra tay rồi, bản tướng cũng từng thời từng khắc muốn giết chết các ngươi, chiếm cứ thành Nhữ Nam, trở thành quận thủ một phương. Hiện giờ bản tướng cuối cùng cũng sắp thành công rồi, ha ha... Các ngươi trâng tráo nói ngày này năm sau là ngày giỗ của bản tướng, nhưng bản tướng lại muốn nói rõ rằng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi đó!”
Tiếng hét to truyền khắp toàn bộ quan đạo, giọng nói hùng hậu vang vọng trong không trung.
Ào một cái, bên cạnh quan đạo, một đám quan binh mặc áo giáp, tay cầm cung tên, hông giắt bội đao từ trong bụi cỏ dại chạy ra, đứng phía sau Bảo Hồng.
Lưu Tích nhìn quan binh đang dũng mãnh tiến ra, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Một đám quan binh mà thôi, chỉ cần xông lên giết chết Bảo Hồng là trận này sẽ chiến thắng.
“Các huynh đệ, Bảo Hồng đang ở phía trước, theo ta giết.” Lưu Tích rống to một tiếng, cương đao nhằm vào cung tiễn binh ở đối diện. Cung Đô cũng hét lớn một tiếng, cương đao trong tay vung lên, suất lĩnh sĩ binh Khăn Vàng dưới trướng lao về phía trước. Chỉ cần xông qua được xạ trình của cung tên, sĩ binh Khăn Vàng sẽ có hy vọng thắng lợi.
Nhưng, hình như Bảo Hồng không sợ chút nào, ngược lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Vù vù vù...”
Mũi tên phá không, từng mũi tên màu đen bay ra, giống như mưa to rải xuống, trong nháy mắt đã hình thành từng bức tường tên chặt kín.
“Phập phập phập!”
Từng mũi tên cắm vào người sĩ binh Khăn Vàng, mũi tên sắc bén phá vỡ da thịt, cắm vào trong xương, phát ra tiếng két két. Binh lính nào may mắn thì chỉ bị bắn vào đùi, vào vai, vào cánh tay, xui xẻo thì trực tiếp bị mũi tên bắn trúng vào mặt, vào tâm tạng, trong nháy mắt đã ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Từng đợt sĩ binh Khăn Vàng ngã xuống, không thể nào đứng dậy được, từng đợt sĩ binh Khăn Vàng lại dũng mãnh ùa lên, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Hơn ba ngàn sĩ binh Khăn Vàng trong chớp mắt đã tử thương hơn một ngàn.
Có điều, sau khi hơn một ngàn sĩ binh Khăn Vàng ngã xuống, sĩ binh Khăn Vàng mà Lưu Tích, Cung Đô suất lĩnh cuối cùng cũng đến gần quan binh. Lúc này quan binh cũng đã ngừng bắn tên, đều rút chiến đao bên hông ra xông lên giao chiến với sĩ binh Khăn Vàng. Hai quân giao chiến, Bảo Hồng chém giết giặc Khăn Vàng, giết đỏ cả mắt rồi, còn Cung Đô, Lưu Tích lại bị một đám quan binh vây quanh, không thoát thân được.
Hai bên đều chỉ mong sao giết chết được đối phương.
Thời gian trôi đi như nước, hai canh giờ nhoáng cái đã trôi qua.
Lúc này chém giết trên chiến trường đã tới hồi kết, phía Cung Đô, Lưu Tích còn lại hơn tám trăm sĩ binh Khăn Vàng. Nhưng lại có một hiện tượng kỳ quái, hơn tám trăm sĩ binh Khăn Vàng, không ngờ có hơn bốn trăm sĩ binh Khăn Vàng chỉ mặc quần áo của sĩ binh Khăn Vàng, còn trên đầu lại buộc khăn đỏ. Trái lại phía quan binh lại chỉ còn lại có năm trăm sĩ binh, chỉ là Bảo Hồng lại mặt mày tươi cười.
Cung Đô nhìn sĩ binh Khăn Vàng phía sau một cái, không chú ý tới khăn đỏ trên đầu sĩ binh, nhìn Bảo Hồng, hét lớn: “Bảo Hồng, nhìn đi, lão tử còn hơn tám trăm người, ngươi lại chỉ có hơn năm trăm người, ai thắng ai bại, ngươi cuối cùng cũng biết rồi đó. Hắc hắc, yên tâm đi, sau khi ngươi chết, thi thể của ngươi ta sẽ mai táng, có điều là táng lộ thiên, ha ha ha.”
Lưu Tích nhìn chằm chằm vào Bảo Hồng đang mỉm cười, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng.
Bởi vì hắn đã nhận ra một chuyện khác thường, nếu Bảo Hồng sắp thất bại, sao có thể tươi cười vui vẻ như vậy được?
Bảo Hồng cười hắc hắc, nói: “Cung Đô, ngươi thật sự khiến cho người ta chán ghét. Đáng tiếc, ngươi sắp chết rồi. Ôi chao, nể tình ngươi sắp chết, ta sẽ cho ngươi được chết minh bạch. Ngươi hãy nhìn lại những sĩ binh trên đầu buộc khăn đỏ xem, những người này là binh của các ngươi sao? Bọn họ không phải binh của các ngươi, mà là binh của ta. Hắc hắc, cảm thấy kinh ngạc lắm phải không, hiện tại ngươi chỉ có hơn bốn trăm giặc Khăn Vàng, còn ta lại có hơn chín trăm sĩ binh. Lần này người chết là các ngươi, không phải ta.”
Cung Đô đột nhiên quay đầu lại, há to miệng, rồi xoay người nhìn Bảo Hồng, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Từ lúc nào mà lính Khăn Vàng phía sau lại trở thành quan binh?
Bảo Hồng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cung Đô, cười cười giải thích: “Ngươi cho rằng ta dẫn hơn một ngàn năm trăm sĩ binh chạy cả đêm trong rừng cho vui à. Ta đây là kéo dài thời gian cho binh lính của ta có thể nhất cử giải quyết quân doanh của các ngươi. Những binh lính này sau khi giết chết sĩ binh của các ngươi, thay quân phục của các ngươi rồi đi theo, sau đó chậm rãi giết chết người của các ngươi. Hắc hắc, mưu kế của ta không tồi phải không! Đáng tiếc, cả đêm các ngươi cũng không nhận ra được biến hóa của lính Khăn Vàng, chỉ cho rằng những lính Khăn Vàng bị chết là do binh lính của ta giết. Nhưng lại không biết rằng đó là “lính Khăn Vàng” phía sau các ngươi giết. Ha ha ha, ta cho các ngươi thắng liên tiếp mấy trận, hiện giờ thì có thể giết chết các ngươi rồi. Thế nào, cảm thấy rất thoải mái đúng không, được rồi, những gì nên nói ta đều nói rồi, các ngươi đi chết đi!”
Bảo Hồng ra lệnh một tiếng, quan binh đang vây quanh Cung Đô, Lưu Tích lập tức vọt lên.
Hơn chín trăm người xông sát bốn trăm giặc Khăn Vàng, hai người Cung Đô, Lưu Tích đứng ở trung tâm cố gắng chống cự, muốn thoát thân nhưng không có cơ hội.
“Lão tử liều mạng với các ngươi!” Cung Đô hét thảm một tiếng, trên vai bị chém một đao.
Hắn quát to một tiếng, ra sức lao về phía quan binh, chiến đao trong tay liên tục chém ra, chỉ trong chốc lát đã có mấy quan binh chết trong tay Cung Đô. Đáng tiếc kiến nhiều có thể cắn chết voi, Cung Đô cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể nào chịu nổi cả đám quan binh vây giết. Giết chưa được bao lâu, trên người Cung Đô đã có đến hơn mười vết đao. Một ánh đao lóe lên, ngực Cung Đô bị đâm xuyên, không còn cơ hội sống sót nữa.
Tình huống của Lưu Tích cũng rất nguy cấp, trên người loang lổ vết máu, tình hình tương tự như Cung Đô, cánh tay, đùi đều bị trọng thương. Lưu Tích không còn binh sĩ bảo hộ, lập tức mất đi sức chiến đấu, bị một thanh cương đao chém trúng, lập tức thân thể Lưu Tích biến thành nát nhừ.
Bảo Hồng mắt thấy Cung Đô, Lưu Tích đã chết, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Nửa canh giờ sau, tất cả lính Khăn Vàng đều chết dưới cương đao của quan binh.
Chỉ là, khi Bảo Hồng bảo sĩ binh quét dọn chiến trường, đồng tử của hắn co rụt lại. Vì hắn nhìn thấy trên quan đạo, hơn một trăm sĩ binh Khăn Vàng đang chậm rãi đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT