Mưa cứ rơi tí tách, không biết lúc nào mới ngừng, trong rừng cây tỏa ra mùi ẩm ướt và mùi lá cây mục rữa. Ngày hôm sau, khi mặt trời nhô lên từ phía chân trời, từng ánh nắng vàng rực rỡ chiếu sáng cả rừng cây.
Mặt trời đã lên cao, khi gần tới buổi trưa, Vương Xán mới xuất lĩnh một đám sĩ binh Khăn Vàng từ từ quay về thành Nhữ Nam.
Bởi vì bốn ngàn sĩ binh của Bảo Hồng đã mệt mỏi không chịu nổi, sau khi tới Nhữ Nam, khẳng định không thể lập tức tấn công Nhữ Nam.
Lại thêm hơn một trăm người dưới trướng Vương Xán có vội vàng về Nhữ Nam thì cũng không có nhiều tác dụng. Hơn nữa có Lưu Tích, Cung Đô trấn thủ thành Nhữ Nam, Vương Xán cứ dẫn đại quân chậm rãi mà đi. Lộ trình vốn là ban ngày có thể trở lại Nhữ Nam, nhưng Vương Xán dẫn một trăm người đi mất hai ngày vẫn chưa trở về thành Nhữ Nam, chỉ mới đến huyện Phú Pha của thành Nhữ Nam.
Trên quan đạo, đám người Vương Xán chậm rãi hành quân.
Đột nhiên, một trinh sát Khăn Vàng chạy đến trước mặt Vương Xán, chắp tay hồi đáp: “Đại nhân, phía trước có sơn tặc đang cướp bóc người qua đường tới nơi khác, những người này cướp bóc người qua đường, đồng thời cũng chặn đường đi tới của quân đội.”
Vương Xán cười nói: “Đám sơn tặc này vẫn chưa phát hiện ra chúng ta sao?”
Trinh sát hồi đáp: “Chưa, đám sơn tặc này đang cướp bóc, hơn nữa trong dân chúng bị cướp bóc còn có một số nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, chắc những nữ nhân này sẽ bị bắt tới hang ổ của sơn tặc làm áp trại phu nhân rồi.”
Trong giọng nói của tên trinh sát lộ ra vẻ tiếc rẻ, giống như hận không thể tự mình cướp những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này đi.
Ánh mắt của Vương Xán trở nên lạnh lùng, quét nhìn thám báo một cái rồi hừ lạnh.
Thân thể của tên trinh sát đó run lên, trong nháy mắt đã minh bạch trong lòng Vương Xán không cao hứng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đại nhân, đám sơn tặc kia cướp bóc giữa ban ngày ban mặt, nên xử lý thế nào?”
Vương Xán nói: “Dẫn đường!”
“Vâng!” Trinh sát đáp một tiếng, liền xoay người dẫn đường. Vương Xán gọi Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, hai người vội vàng chạy tới, đuổi theo bước chân của Vương Xán. Bùi Nguyên Thiệu ồm ồm hỏi: “Chúa công, có phải phía trước đã phát sinh chuyện gì không?”
Chu Thương cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Vương Xán lộ ra vẻ dò hỏi.
Vương Xán mỉm cười gật đầu, vỗ vai Bùi Nguyên Thiệu, trêu: “Lão Bùi à, năm nay ngươi hai mươi tư rồi đúng không?”
Bùi Nguyên Thiệu ừ một tiếng, gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, bình thường Vương Xán đều gọi thẳng tên hắn, sao hôm nay lại trở nên thân thiết như vậy?
“Ừ, vậy thì tốt!”
Vương Xán cười ha ha, sau đó cầm lấy trường cung, quát: “Đi, xem kịch!”
Vòng qua ba ngã rẽ, sau khi đi được năm trăm thước, cuối cùng Vương Xán cũng nhìn thấy đám sơn tặc theo như lời trinh sát nói. Đám sơn tặc này có khoảng hơn ba mươi người, quần áo tả tơi, trong tay cầm chiến đao, thiết xoa, mộc côn đã gỉ sét cũ nát. Trong đám sơn tặc, chỉ có người trung niên trên đầu quấn khăn, cầm một cái quạt hương bồ, dáng người gầy yếu là còn mặc một bộ trường bào màu thiên thanh nguyên vẹn. Đồng thời tráng hán đứng trong đám sơn tặc, trong tay cầm một thanh đao sáng loáng, đang không ngừng hét to là ăn mặc khá hơn một chút.
Nhìn trang phục của hai người, rất dễ dàng đoán được một người là quân sư quạt mo còn một người là đầu lĩnh sơn tặc.
“Nữ nhân thì mang đi toàn bộ, nam nhân thì giết hết!”
Người trung niên gầy yếu tay cầm quạt hương bồ cười lạnh lùng, con mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mấy nữ nhân dáng người khá đẹp, trong mắt lộ ra vẻ dâm dục. Hắn vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa lớn tiếng quát mắng: “Mau lên, ài, khó lắm mới xuống núi được một chuyến, sao các ngươi lại ngu vậy. Mang theo nữ nhân, còn nam nhân và trẻ con thì giết đi, không lưu lại người sống!”
“Khặc khặc, lần này có được vài mỹ nhân, chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ!”
Người trung niên gầy yếu nhìn chằm chằm vào mông và ngực của mấy nữ nhân đang bị vây lại, tấm tắc khen, cổ họng nuốt ừng ực không ngừng.
Đầu lĩnh sơn tặc cũng nhìn đám nữ nhân này, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, đám sơn tặc này rất thích.
Đám dân chúng này đều là người chuẩn bị chuyển nhà, trên lưng vác nặng, nhưng không ngờ lại gặp phải sơn tặc xuống núi, bị vây cả lại. Lúc này nam nhân thành niên trong đám người đều bị giết hết, chỉ còn lại một số nữ nhân và trẻ con, trẻ con thì nép trong lòng nữ nhân, mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng sau khi sơn tặc giết chết nam nhân trưởng thành, ánh mắt lại chiếu lên người đám trẻ con. Những đứa bé này đã bắt đầu hiểu chuyện, bởi vậy đám sơn tặc sẽ không bỏ qua cho bất kỳ đứa trẻ nào.
Thủ lĩnh sơn tặc cầm đao, chậm rãi bước về phía nữ nhân có dáng người đẹp nhất.
Nữ nhân đó khoảng hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt thanh lệ, có phong tình vô hạn. Trong lòng nàng ta đang ôm một đứa bé chừng mười hai tuổi, đứa bé mặt đang căng ra, trông rất quật cường. Đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chậm rãi bước tới, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị vẻ dữ tợn thay thế.
“Hắc hắc, không ngờ lão tử lại gặp được một nữ nhân như thế này, đúng là may mắn.”
Hắn cầm đao, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhân, dục vọng trong mắt không chút che giấu. Ánh mắt như lang hổ đó như hận không thể đẩy nữ nhân trước mặt xuống đất rồi dày vò một phen. Nhưng khi ánh mắt của hắn chiếu lên người đứa bé trai ở trong lòng nữ nhân, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của nó, trong lòng run lên. Sau đó thì lập tức cười lạnh, một thằng nhóc con sắp chết đến nơi rồi còn gấu như vậy, hắc hắc, lão tử tiễn ngươi về Tây Thiên.
Nữ nhân trông thấy thần sắc dữ tợn của nam nhân, cùng với dục vọng không chút che giấu trong mắt hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nàng ta đứng dậy, lao về phía tráng hán ở đối diện, lại hét lên với đứa bé trai: “A Mông, mau chạy đi!”
Đáng tiếc sức lực của nữ nhân quá nhỏ, căn bản không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho tráng hán, ngược lại bị tráng hán nắm lấy cổ tay, sau đó kéo vào lòng. Hắn vươn tay sờ soạng làn da nhẵn nhụi của nữ nhân, trong miệng chậc chậc khen ngợi, nói: “Chờ lão tử giết tiểu hài tử đó rồi sẽ cùng tiểu mỹ nhân hưởng thụ một phen lạc thú vô cùng!”
Nam nhân cười hắc hắc, ôm nữ nhân bước về phía hài tử.
Đứa bé đó mặt lộ vẻ dữ tợn, nhưng lại không bị tráng hán dọa cho phải xoay người chạy trốn. Mà là nhặt một hòn đá dưới đất lên, quát to một tiếng, lao nhanh về phía tráng hán.
Tráng hán thở dài, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi, nhưng vẫn giơ đao trong tay lên, bổ xuống nam hài. Nữ nhân trong lòng tráng hán hét lên, mặt trắng bệch, nước mắt tuôn rơi, nàng ta nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
“Vù...”
Khi tráng hán vừa giơ đao lên thì tiếng dây cung chấn động rất nhỏ truyền đến, trong nháy mắt một mũi tên đen xì bắn thẳng tới tráng hán. Tráng hán đó vừa giơ đao trong tay lên, còn chưa kịp hạ xuống thì trên trán đã bị một mũi tên xuyên qua.
“Keng!”
Đao trong tay tráng hán rơi xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên trong tay cầm một cây trường cung, vẻ mặt khinh thường. Hắn rống lên hai tiếng, tựa hộ phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, nhưng cơn đau từ trong não truyền tới khiến trước mắt tráng hán tối sầm. Một lát sau, vẻ không cam lòng tràn ngập trong mắt tráng hán dần dần tiêu tán, cuối cùng không còn thần thái gì cả, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Nam hài chạy tới, thấy tráng hán vẫn không nhúc nhích, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Nhưng lại nhanh chóng bị vẻ kiên định thay thế, nó ném cục đá xuống, nhặt thanh đao rơi trên mặt đất của tráng hán lên, đi đến trước người tráng hán, vừa gào thét vừa bổ xuống thân thể tráng hán. Thanh đao rất nặng, nam hài cầm có chút cật lực, nhưng nó vẫn không ngừng gào thét, bổ xuống thân thể của tráng hán. Một lúc sau, nam hài mới ném thanh đao trong tay ra, nhào vào trong lòng nữ nhân mà khóc.
Mà thân thể của tráng hán đã bị nam hài bổ không nhìn ra hình dạng ban đầu, trông vô cùng thê thảm.
Vương Xán chậm rãi đi tới, nhìn thấy hành động của nam hài, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, sự can đảm của nam hài này quả thật không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT