Vương Xán mắt sáng ngời, trong mắt lóe ra tinh quang, khiến người ta sợ hãi.
Cảm nhận được dòng nước ấm trong cơ thể, Vương Xán hưng phấn không thôi. Lúc này tay phải hắn nắm trường cung, giống như trường cung đã hòa thành một thể với mình, vô cùng huyền bí. Vươn tay rút ra một mũi tên từ túi tên sau lưng, Vương Xán đặt mũi tên lên dây cung, nhắm vào mũi tên vừa mới xuyên qua đầu Kỉ Linh rồi cắm vào cây đại thụ, cả người tản ra một loại khí tức làm người ta sợ hãi.
“Ầm!”
Dưới màn trời tối tăm, phía chân trời vang lên một tiếng sấm, ánh sáng lóe lên phía chân trời, chiếu sáng toàn bộ đêm tối. Vào lúc sấm sét lóe lên, đồng tử của Chu Thương co rụt lại, hắn thấy rõ mũi tên trong tay Vương Xán đã lóe ra một cỗ quang mang khác thường.
“Ong!”
Vương Xán chăm chú nhìn mũi tên phía trước, nhẹ nhàng thả tay ra, mũi tên rời dây trong nháy mắt bay ra ngoài, lập tức vang lên tiếng dây cung chấn động. Trong nháy mắt, lại nghe tách một tiếng, dây cung đang không ngừng rung sau khi mũi tên được bắn ra lại đứt đoạn. Vương Xán không thèm nhìn dây cũng đã đứt trong tay, mà nhìn chằm chằm vào mũi tên đã được bắn ra, mũi tên đó như lưu tinh rơi xuống, bắn ra, găm lên mũi tên đang cắm trên cây.
“Rắc rắc!”
Mũi tên sắc bén phá vỡ cán của mũi tên đang cắm trên cây, phân cán tên thành hai, trong nháy mắt, cung tên liền xuyên thấu cán tên, phập một tiếng găm lên cây.
“Ha ha.” Vương Xán cười dài, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
“Mẹ, cảm giác này thật sự không tồi!” Vương Xán thầm than một tiếng, tiễn thuật của hắn cuối cùng cũng tăng lên một bậc, không chỉ có tốc độ nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn, mà độ chính xác càng thêm tinh chuẩn.
Nếu đổi lại là Vương Xán kiếp trước tập kích, cũng có thể bắn trúng mũi tên đang găm trên cây, nhưng muốn từ cán thương phá vào tận bên trong thì tuyệt đối không thể. Hiện giờ sau khi luyện thành tranh vẽ của tổ thứ nhất trong Thái Bình Yếu Thuật Chân Võ bí tịch, không ngờ gia tăng được hiệu quả lớn như vậy, khiến Vương Xán rất hưng phấn.
Lắc lắc cánh tay, Vương Xán cảm thấy tay có chút tê tê.
Có điều chút tê tê này so với sự hưng phấn vô cùng của Vương Xán thì quả thực có thể bỏ qua.
Ánh mắt Chu Thương lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá ở trong lòng đối với Vương Xán tăng thêm một bậc. Khi hắn quy thuận Vương Xán, tuy rằng bội phục khát vọng của Vương Xán, đồng thời cũng bị bản kế hoạch mà Vương Xán miêu tả hấp dẫn, nhưng cái này chỉ khiến Chu Thương có thiện cảm đối với Vương Xán mà thôi. Nguyên nhân chân chính khiến Chu Thương quy thuận Vương Xán là Chu Thương không muốn tiếp tục ẩn cư trong núi rừng, không muốn tiếp tục sống những ngày ăn bữa nay lo bữa mai. Bởi vậy, Chu Thương mới quy thuận Vương Xán.
Hiện tại, Chu Thương phát hiện không ngờ Vương Xán cũng thân mang tuyệt học, sự kinh ngạc trong lòng hắn làm sao mà ít cho được.
Võ nghệ đạt tiêu chuẩn như Kỉ Linh, đã có thể nhận thấy được nguy hiểm, hơn nữa có thể kịp thời phản ứng. Ví dụ như khi Kỉ Linh xách đao ba mũi hai lưỡi đứng ở cửa doanh trại quan binh, Vương Xán bắn trộm Kỉ Linh, khi mũi tên bắn về phía Kỉ Linh, Kỉ Linh liền cảm nhận được. Nhưng hiện tại không ngờ Vương Xán có thể vô thanh vô tức trong nháy mắt bắn chết Kỉ Linh.
Tiễn thuật như vậy đã có thể dùng từ bách bộ xuyên dương để hình dung rồi.
Chu Thương bước lên trước, khâm phục nói: “Tiễn thuật của Chúa công tinh tiến, thật sự là điều đáng mừng!”
Bùi Nguyên Thiệu cũng cầm lang nha bổng đi đến trước người Vương Xán, ồm ồm nói: “Tiễn thuật của Chúa công quá lợi hại, quả thực là thần không biết quỷ không hay. Kỉ Linh đó kiêu ngạo như vậy, không ngờ bị Chúa công giải quyết dễ dàng, thật sự khiến cho người ta vui mừng. Hắc hắc, mạt tướng bội phục!”
Vương Xán khẽ cười, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của hai người, cùng với một tia kính sợ.
Thực lực, đây chính là sự ưu việt khi có thực lực!
Kiếp trước Vương Xán là tay súng bắn tỉa đặc chủng, trường kỳ ở trong quân danh, cũng hiểu rõ trong quân đội, thực lực vi tôn, muốn nói chuyện phải dựa vào thực lực. Nhất là lão tướng sa trường như Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, ý niệm trong đầu càng thâm căn cố đế.
Thời Hán Võ Đế, Vệ Thanh được Võ Đế thưởng thức, tuổi còn trẻ đã là ái tướng tâm phúc của Hán Võ Đế. Khi tấn công Hung Nô, Vệ Thanh được Võ Đế bổ nhiệm là Xa Kỵ tướng quân, lần đầu tiên thống lĩnh đại quân tấn công Hung Nô. Có thể nói Vệ Thanh là tướng lĩnh được Hán Võ Đế đề bạt, chính là cận thần của thiên tử, tướng lĩnh trong quân phải nịnh bợ Vệ Thanh. Nhưng lúc đó lão tướng trong quân là Lý Quảng lại không nể mặt Vệ Thanh, cho rằng Vệ Thanh là dựa vào quan hệ mà thành tướng quân, không có tài hoa thực sự, không muốn nghe theo mệnh lệnh của Vệ Thanh.
Nguyên nhân không ngoài gì khác, một là Vệ Thanh hoàn toàn không có chiến công, hai là chưa thể hiện được tài hoa quân sự.
Nói cách khác, chính vì Vệ Thanh không thể hiện ra thực lực trong quân đội nên Lý Quảng mới khinh thường Vệ Thanh.
Vương Xán giống như Vệ Thanh, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi không xương thuyết phục Chu Thương, cái này không đủ để hai người trung thành. Muốn hoàn toàn thu phục hai người, còn phải xuất ta đủ thực lực mới có thể khiến Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu tâm phục khẩu phục.
Trong lòng Vương Xán minh bạch suy nghĩ của hai người, mỉm cười: “Được rồi, chỉ là giết chết một đại tướng Kỉ Linh dưới trướng Viên Thuật mà thôi, không cần kích động như vậy. Luận thực lực, đương kim võ tướng, còn phải kể tới Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, những người này mới là tuyệt thế võ tướng đương thời.
Chu Thương gật đầu, lại lắc đầu: “Chúa công, Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, ba người này mạt tướng và lão Bùi cũng có chút ấn tượng. Đồng thời cũng từng thấy ba người này ra tay, quả thật là uy thế vô cùng, không ai địch nổi. Nhưng người mà Chúa công gọi là Triệu Vân thì mạt tướng chưa từng nghe thấy, trong võ tướng đương thời có người tên vậy ư?”
“Hả!”
Vương Xán ngây ra, lập tức có phản ứng, lúc này Triệu Vân vẫn là một tiểu giáo úy, không được thiên hạ biết đến.
Triệu Vân nổi danh thiên hạ chính là khi Tào Tháo, Lưu Bị đại chiến, Triệu Vân vì cứu A Đẩu mà ở dốc Trường Phản bảy lần ra bảy lần vào, mới có uy danh Triệu Vân. Mà lúc này Triệu Vân vẫn là một giáo úy không ai biết đến dưới trướng Công Tôn Toản, vẫn chưa thể hiện được võ nghệ tuyệt thế. Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu không biết được lịch sử tam quốc như Vương Xán, tất nhiên chưa từng nghe qua người này.
Hắn cười nói: “Trên đời này có một người như vậy, võ nghệ tuyệt luân, anh tư tiêu sái. Hơn nữa võ nghệ của Triệu Vân này quả thực rất lợi hại, ít nhất Kỉ Linh trước mắt tuyệt đối không phải là đối thủ của Triệu Vân.”
Chu Thương gật gật đầu, không phản bác lời nói của Vương Xán, nhưng trong mắt lại lộ vẻ không tin.
Vương Xán cũng không tiếp tục tranh cãi, là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng, với năng lực của Triệu Vân sớm muộn gì cũng có một ngày trở nên nổi bật.
Hắn cười cười, chuyển đề tài: “Kỉ Linh đã bị giết rồi, năm trăm quan binh dưới trướng hắn đang tiến vào trong núi rừng đã không phải là sự uy hiếp. Huống hồ ở sâu trong rừng rậm này khắp nơi đều là cạm bẫy mà chúng ta chuẩn bị từ trước, đối phó với năm trăm quan binh là thừa sức, ước chừng qua lâu như vậy rồi, cũng đã giải quyết được tất cả quan binh đi!”
Bùi Nguyên Thiệu nói: “Chúa công, những cạm bẫy này đều là do mạt tướng dẫn đầu chuẩn bị, không có vấn đề gì, quan binh khẳng định đã bị giải quyết hoàn toàn, chúa công cứ yên tâm!”
Vương Xán cười nói: “Được rồi, triệu tập sĩ binh!”
Bùi Nguyên Thiệu vâng một tiếng, đưa ngón trỏ và ngón cái vào miệng, thổi một cái, lập tức tiếng huýt vang vọng khắp trong rừng cây, truyền tít ra xa. Vương Xán đã từng hỏi Bùi Nguyên Thiệu cho hai ngón tay vào miệng, làm sao mà thổi được vang như thế, nhưng học mấy lần, chung quy vẫn không học được, liền bỏ ý định học theo, nhưng trong lòng vẫn yêu thích và ngưỡng mộ.
Một khắc sau, sĩ binh Khăn Vàng lục tục tụ tập đến nơi Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương đại chiến với Kỉ Linh.
Nhìn Kỉ Linh nằm trên mặt đất, sĩ binh Khăn Vàng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng thầm thì.
Sau nửa canh giờ, tất cả binh lính đều tụ tập với nhau, đồng thời bẩm báo tình huống. Năm trăm quan binh mà Kỉ Linh mang đến toàn bộ đã bị giết, không còn ai sống sót, nhưng sĩ binh Khăn Vàng cũng tử thương hơn hai mươi người. Điều này cũng nhờ vào cạm bẫy mà Vương Xán đã thiết kế từ trước, mới có thể hoàn toàn phục sát được quan binh. Nếu để quan binh đánh giết với Khăn Vàng, chỉ sợ đã là một kết quả khác.
Sau khi điểm binh, hai mươi người dưới trướng Chu Thương chỉ bị thương có một, không một ai tử vong.
Dưới trướng Vương Xán mất hơn mười người, không ngờ chỉ còn lại có hơn năm mươi người. Không thể không nói hai mươi lão binh dưới trướng Chu Thương kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu càng cường đại hơn. Tuy rằng hao tổn một chút, nhưng Vương Xán vẫn gật đầu hài lòng, nói: “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tới thành Nhữ Nam.”
Sau khi ra lệnh, Vương Xán lại bảo sĩ binh đào một cái hố, mai táng Kỉ Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT