Nam hài nhào vào trong lòng nữ nhân, khóc to thành tiếng, tiếng khóc run rẩy.
Một nam hài mười hai tuổi, không ngờ lại có thể không sợ chết cầm đá lao tới tráng hán hơn ba mươi tuổi. Sự can đảm của nó không phải ai cũng có được, cho dù là nam nhân trưởng thành so sánh với nam hài, cũng phải buồn bã ủ dột. Có điều sau khi nam hài phát tiết xong, trong đầu chỉ còn lại sự sợ hãi.
Vương Xán cười thầm trong lòng, lúc này mới có từng ấy tuổi. Nếu thật sự là sau khi giết người còn có thể giữ được bình tĩnh, hắn thật sự hoài nghi nam hài này liệu có phải là người vượt thời gian không. Ánh mắt chiếu sang đám sơn tặc vẻ mặt đang khiếp sợ, trong mắt Vương Xán đầy ý lạnh, tay trái cầm trường cung, tay phải rút từ trong túi tên ra một mũi tên sơn đen, nhắm ngay vào tên quân sư quạt mo mặc trường bào màu thiên thanh trong đám sơn tặc.
Quân sư quạt mo thần sắc cả kinh, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Không chút nghĩ ngợi, quân sư quạt mo xoay người bỏ chạy, trong lúc vội vàng ngay cả quạt hương bồ cũng ném đi.
Trong lòng quân sư quạt mo rất sợ hãi, đồng thời cũng biết người ở phía sau tiễn thuật tinh chuẩn, liền nghĩ ra một chủ ý. Y trước tiên chạy về phía trước, đồng thời lại lắc lư trái phải, muốn làm nhiễu loạn tầm mắt của Vương Xán. Nhưng Vương Xán cười lạnh, nếu một chút khó khăn này cùng có thể ảnh hưởng đến tiễn thuật của hắn, hắn không xứng là tay súng bắn tỉa rồi.
Ánh mắt của Vương Xán dừng lại trên người quân sư quạt mo, hai mắt đang híp lại đột nhiên trợn lên, trong miệng hét lớn một tiếng: “Giết!”
Thoáng cái, mũi tên vù một tiếng bay ra ngoài, nhắm chuẩn vào quân sư quạt mo đang chạy rất nhanh.
“Phập!”
Tiếng răng rắc như dao cạo xương truyền tới, mũi tên màu đen đâm vào cổ của quân sư quạt mo, sau đó bay thêm một đoạn mới rơi xuống đất. Sau khi Vương Xán bắn ra mũi tên, không thèm nhìn tên quân sư quạt mo lấy một cái, tiếp tục kéo cung bắn tên, mũi tên lại nhắm ngay vào một đám sơn tặc đang đứng bất động tại chỗ.
“Vù vù vù!”
Từng mũi tên được bắn ra, tên nào tên nấy đều trí mạng, mỗi một mũi tên bắn ra đều mang theo một sinh mạng.
Tiểu nam hài trong lòng nữ nhân thanh lệ đó đã ngừng khóc, thỉnh thoảng lại nấc một tiếng. Nam hài mở to mắt, trong mắt đầy vẻ tò mò, đồng thời còn có một tia sùng bái. Đôi mắt to tròn của nó đảo quanh, di động theo mũi tên được Vương Xán bắn ra và người bị mũi tên nhắm trúng. Sau khi nhìn thấy mỗi một mũi tên đều bắn trúng một tên sơn tặc, trong mắt nam hài hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Một đám sơn tặc, bị Vương Xán bắn chết từng người, một số sơn tặc còn lại đều chạy trốn.
Vương Xán quay đầu lại, gật đầu với Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đang đứng bên cạnh. Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu lập tức gọi binh lính dưới trướng đuổi theo đám sơn tặc đang chạy trốn, chẳng lâu sau sĩ binh Khăn Vàng đã chém ngã hết đám sơn tặc.
Trên quan đạo, máu tươi chảy trên mặt đất khiến cho cát đá đều biến thành màu đỏ như máu.
Vương Xán thu hồi lại mũi tên trong tay, ánh mắt liếc nữ nhân đang ôm nam hài rồi quay đi. Sau khi xử lý xong sơn tặc, Vương Xán ra lệnh một tiếng, binh lính dưới trướng tập hợp lại một chỗ. Vương Xán vươn tay chỉ vào một đám nữ nhân đang run rẩy không thôi, nói với Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu: “Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, hai người các ngươi thấy nên xử lý những nữ nhân này như thế nào.”
Chu Thương nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời lông mày nhăn lại.
Chẳng lẽ chúa công muốn mang theo những nữ nhân này? Chu Thương trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, thở dài nói: “Chúa công, những người này mới vừa đi đến đây liền bị sơn tặc cướp bóc, gặp tai bay vạ gió, nam nhân đều đã chết. Đám nhỏ còn sống thì rất sợ hãi, chỉ còn lại có cô nhi và quả phụ, rất đáng thương, ta thấy cho bọn họ ít tiền rồi để họ đi!”
Bùi Nguyên Thiệu cũng trầm giọng nói: “Chúa công, họa bất cập thê nhi, những người này đều là bách tính bình thường, thả bọn họ đi đi!”
Vương Xán cười rạng rỡ, hài lòng nói: “Rất tốt, các ngươi đã thấy rồi đó. Tuy rằng chúng ta bị gọi là giặc Khăn Vàng, nhưng không thể tự sa đọa, làm ra những chuyện thương thiên hại lý. Chúng ta là tặc, nhưng không phải là thổ phỉ, sơn tặc. Sơn tặc có thể cướp bóc giết chóc một cách thẳng tay, nhưng chúng ta thì không thể. Kẻ mà chúng ta giết chỉ là kẻ địch của chúng ta, không phải dân chúng tay không tấc sắt. Cái này gọi là kẻ đắc đạo thì giúp đỡ nhiều, kẻ mất đạo thì không giúp ai, muốn trong loạn thế mưu đồ một phần cơ nghiệp, không chỉ cần quân đội cường đại, mà còn phải có dân tâm. Dân tâm, mới là gốc rễ của chỗ đứng.”
Chu Thương ngẩn người, rồi lập tức phản ứng lại, Vương Xán là đang khảo nghiệm hắn. Thần sắc hắn nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, chắp tay nói với Vương Xán: “Chúa công nhân từ, mạt tướng bội phục!”
Bùi Nguyên Thiệu thì hết nhìn Chu Thương rồi lại nhìn Vương Xán, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.
Vương Xán liếc Bùi Nguyên Thiệu đang tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng thở dài, tên này là hạng khờ khạo thuần túy. Hắn chậm rãi bước tới trước mặt đám nữ nhân, bảo binh sĩ cầm một số tiền phân cho những nữ nhân còn sống, nói: “Còn bốn năm tiếng nữa là trời tối rồi, các ngươi mau lên đường đi. Trên đường toàn là núi hoang rừng rậm, tốt nhất hãy cố tới nơi cần đến trước khi trời tối, đừng ở trong rừng, lại gặp phải sơn tặc thì khổ.”
“Đa tạ quan lão gia, đa tạ quan lão gia!”
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!”
Một đám nữ nhân quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu khấu tạ Vương Xán, sau đó thì dẫn bọn trẻ con rời đi.
Một đám nữ nhân nơm nớp lo sợ dẫn bọn trẻ con đi, nhưng nữ nhân diện mạo thanh lệ và nam hài đó thì ở lại, vẫn đứng trên đường. Nam hài đó vẻ mặt quật cường, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, còn nữ nhân thì trên mặt lại đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn nam hài đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thở dài một tiếng, lắc đầu.
“A Mông, nếu đã quyết định vậy thì đi đi!”
Nữ nhân thanh lệ nhẹ nhàng xoa đầu nam hài, ôn nhu nói.
Nam hài gật đầu: “Mẫu thân, người yên tâm đi, con sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Nói xong, nam hài đi nhanh tới chỗ Vương Xán, khi đến trước mặt Vương Xán, rầm một tiếng quỳ trước người Vương Xán, cao giọng nói: “Tướng quân, Lữ Mông dời nhà, trên đường gặp phải sơn tặc, may mắn được tướng quân cứu giúp, Lữ Mông và mẹ mới may mắn thoát khỏi hoạn nạn. Lữ Mông thấy thần kỹ của tướng quân, muốn bái làm môn hạ của tướng quân, xin tướng quân buông rèm, nhận tiểu tử làm đồ đệ.”
Vương Xán kinh ngạc nói: “Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
Lữ Mông nói: “Đúng vậy, tiểu tử thành tâm bái tướng quân làm thầy, xin tướng quân thu lưu.”
Vương Xán kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Lữ Mông, cùng với ánh mắt quật cường của nó, trong lòng run lên. Nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới một vấn đề, thằng ôn này là Lữ Mông? Đồng tử Vương Xán co rụt lại, tiểu hài tử này không ngờ là Lữ Mông áo trắng qua sông, phục sát Quan nhị gia. Trong mắt Vương Xán hiện lên vẻ bất khả tư nghị, nhưng trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, hắn vội vàng nói: “Tên của ngươi thực sự là Lữ Mông?”
Lữ Mông gật đầu khẳng định nói: “Đương nhiên, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta tất nhiên là Lữ Mông.”
Vương Xán cười một tiếng, thằng ôn này tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí lại rất lớn.
Có điều, trên mặt Vương Xán lại lộ ra nụ cười hài lòng, người nhỏ quỷ to, nhưng cũng không tồi. Trong mắt hắn lóe lên nụ cười trêu chọc: “Ngươi nói thử xem, ngươi dựa vào cái gì mà có thể bái ta làm thầy?”
Lữ Mông nghe thấy vậy, cái mặt nhỏ đỏ bừng lên, ấp úng không nói nên lời.
Một lúc sau, Lữ Mông mới nói: “Ta không sợ chết, rất nghe lời, rất chăm chỉ, có thể chịu khổ.”
Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu cười ha ha, trong mắt đầy ý cười. Có điều ánh mắt nhìn Lữ Mông của hai người tràn ngập vẻ thưởng thức. Vương Xán cười cười hài lòng, vươn tay ra đỡ Lữ Mông dậy, kể ra, câu trả lời của Lữ Mông có vẻ đúng trọng tâm, hắn cười nói: “Được, nói rất hay, tuổi nhỏ đã có chút bất phàm. Người này không sợ không thông minh, chỉ sợ không thể chịu khổ, không đủ chăm chỉ.”
“Đệ tử bái kiến lão sư!” Lữ Mông được Vương Xán nâng dậy vừa nghe thấy vậy, mặt lập tức tươi cười rạng rỡ.
Lữ Mông còn nhỏ nhưng tâm tư lại không nhỏ, nó nghe rõ lời nói của Vương Xán, lập tức khom người, cung kính bái Vương Xán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT