“Con nhận ra, con nhận ra! Con nhận ra bộ quần áo này! Đây là bộ do mẹ thiết kế, đẹp quá đi mất!” Lạc Bảo Nhi phấn khích chỉ vào bộ váy trên bìa tạp chí, đó là bộ trang phục mà Phương Tiểu Ngư đã bỏ ra suốt một tháng mới thiết kế được, Lạc Bảo Nhi đã từng trông thấy bản thảo ấy rồi.
Phương Tiểu Ngư ôm con trai đặt lên đùi mình, cười dịu dàng nói: “Nào, Lạc Bảo Nhi, con kể cho mẹ nghe, hôm qua con và Nhị Nhị đi chơi có vui không?”
Lạc Bảo Nhi hớn hở đáp: “Đương nhiên là vui rồi ạ! Nhị Nhị cũng đi cùng với cô bảo mẫu, khi con và Nhị Nhị chơi thì bác quản gia và cô bảo mẫu đều đứng ở rất xa, cho bọn con có đủ không gian tự do đấy!”
Cái thằng nhóc này, còn bé như thế mà đã biết thế nào là “không gian tự do” rồi. Có vẻ như cậu định nói những điều bí mật gì đó với Ôn Nhị, sợ bị người khác nghe thấy.
“Thế con và Nhị Nhị đã chơi những gì?” Phương Tiểu Ngư hỏi tiếp.
“Bọn con đã đi xem pháo hoa, đi ăn gà rán, còn và Nhị Nhị còn vào công viên xem nhạc nước nữa, Nhị Nhị thích lắm!”
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lạc Bảo Nhi, trong lòng Mộc Du Dương lại chợt cảm thấy buồn.
Đây là giây phút hạnh phúc nhất của anh, anh rất muốn sẽ mãi hạnh phúc thế này. Nhưng tất cả sự việc xảy ra tối qua, anh vẫn không biết phải làm sao nói với Phương Tiểu Ngư.
Anh sợ nếu nói cho cô biết thì anh sẽ lập tức mất đi niềm hạnh phúc không dễ gì có được này.
Giờ anh thậm chí còn cảm thấy có hơi không còn mặt mũi đối diện với hai mẹ con họ.
Đều là lỗi của anh… Nếu anh thận trọng hơn một chút thì lúc ấy đã từ chối li rượu đó, thế thì sau đó sẽ không xảy ra chuyện như vậy…
“Bố ơi, bố đang nghĩ gì thế?”
Giọng của Lạc Bảo Nhi vang lên kéo Mộc Du Dương quay về với thực tại, anh khẽ thở dài rồi mỉm cười nói: “Có gì đâu.”
Lạc Bảo Nhi liền vui vẻ nói tiếp: “Bố ơi, mẹ ơi, con có thể xin bố mẹ một chuyện được không?”
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đều gật đầu.
Lạc Bảo Nhi liền phấn khích nói: “Ngày mai con muốn mời Nhị Nhị đến nhà mình chơi! Bố mẹ ơi, như vậy có được không?”
Phương Tiểu Ngư có hơi ngẩn người, nhưng sau đó gật đầu.
“Hay quá!” Lạc Bảo Nhi mừng rỡ hôn lên mặt Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư mỗi người một cái rồi kích động nhảy xuống ghế sô pha chạy đi gọi điện cho Ôn Nhị.
Hôm sau, quản gia chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn, còn Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi thì đứng ngoài cổng chờ Ôn Nhị đến.
Một chiếc Maybach màu đen đỗ lại trước cổng nhà họ Mộc, cửa xe mở ra, Ôn Nhị từ trên xe bước xuống.
Phương Tiểu Ngư liền tươi cười chào đón, nhưng ngay sau đó thì nụ cười của cô liền khựng lại, bởi vì cô trông thấy phía sau Ôn Nhị còn có một người nữa, đó chính là Ôn Minh Nguyệt!
Sao lại thế này? Ôn Nhị không phải nên do bảo mẫu đưa đến sao? Sao lại do đích thân Ôn Minh Nguyệt đưa đến?
Nhưng sự việc đã thế này, Phương Tiểu Ngư cũng không kịp nghĩ nhiều, đành phải cắn răng bước đến nghênh đón.
“Nhị Nhị, Minh Nguyệt, hoan nghênh hai người đến nhà chúng tôi chơi!” Phương Tiểu Ngư cười nói.
Ôn Nhị liền cười tươi như hoa đáp: “Con chào cô!”
Lạc Bảo Nhi phấn khích dắt tay Ôn Nhị, hai đứa trẻ tung tăng chạy vào trong nhà.
“Xin lỗi, chị Tiểu Ngư, tôi đến đây mà lại không báo trước với chị.” Ôn Minh Nguyệt mỉm cười nói với Phương Tiểu Ngư.
“Không sao đâu, không sao đâu, cô mau vào nhà ngồi đi!”
Vừa nói Phương Tiểu Ngư vừa mời Ôn Minh Nguyệt vào nhà, hai người cùng bước vào phòng ăn.
Trên bàn phòng ăn đã bày sẵn rất nhiều sơn hào hải vị, Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt ngồi xuống ghế, Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị cũng ngồi cùng.
Bốn người vừa ăn uống vừa cười nói rất vui vẻ. Trong bữa ăn, Lạc Bảo Nhi liên tục làm đủ trò khiến Ôn Nhị vui thích.
Phương Tiểu Ngư đến tận hôm nay mới phát hiện Lạc Bảo Nhi lại rất có năng khiếu trong chuyện cua gái. Xem ra cái gen di truyền này đúng là mạnh thật, Lạc Bảo Nhi chắc hẳn đã được kế thừa tinh túy này từ bố của mình rồi.
Dùng cơm xong, Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị liền chạy lên lầu hai chơi.
Phương Tiểu Ngư đã thiết kế cho Lạc Bảo Nhi một căn phòng đồ chơi, trong ấy có đặt rất nhiều đồ chơi lớn nhỏ, thứ gì cũng có, có thể nói chính là kho báu của Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi dắt Ôn Nhị vào phòng đồ chơi, đóng cửa lại rồi vui vẻ chơi đùa, còn không cho Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt vào.
Hai bà mẹ đành phải ra ban công lầu hai ngồi uống trà ngắm cảnh.
Phương Tiểu Ngư đưa tách trà nóng lên môi nhấp một ngụm, đang suy nghĩ xem nên tìm chủ đề gì để nói chuyện thì đã nghe Ôn Minh Nguyệt lên tiếng trước.
“Đình Hi vẫn cứ không quên được chị.”
Câu nói ấy khiến Phương Tiểu Ngư hoàn toàn bất ngờ, tách trà trên tay suýt nữa đã rơi xuống đất.
“Chậc…” Cô khó xử không biết nên trả lời thế nào.
“Chị không cần lo lắng như thế, hôm nay tôi đến không phải để kiếm chuyện đâu.” Ôn Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Bảo mẫu nhà tôi hôm nay bị ốm, thế nên tôi đành phải đích thân dắt Nhị Nhị sang. Thật ra, từ lâu tôi cũng đã muốn gặp chị, hôm nay cũng xem như là một cơ hội.”
“Gặp tôi để làm gì?” Phương Tiểu Ngư thắc mắc hỏi.
Ôn Minh Nguyệt cười cay đắng rồi nói: “Tôi có thể hỏi về chuyện giữa chị và Đình Hi được không? Nếu chị không muốn nói thì cũng không sao, cứ xem như tôi chưa từng hỏi vậy.”
Phương Tiểu Ngư cúi đầu, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Tôi và Đình Hi quen nhau ở bệnh viện. Lúc ấy sức khỏe Lạc Bảo Nhi không tốt, thường xuyên bị bệnh, mà Đình Hi vừa hay lại là bác sĩ ở bệnh viện ấy, thế nên chúng tôi mới quen nhau.”
Ôn Minh Nguyệt nhìn cô, yên lặng lắng nghe cô kể.
Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Đình Hi anh ấy thật sự là một người rất tốt, nhưng tôi thì lại từ lâu đã có người mà mình yêu rồi…”
Trong lòng cô thì vị trí của Mộc Du Dương trước nay không ai có thể thay thế được, cho nên Tống Đình Hi cứ mãi vẫn không vào được trái tim cô.
“Tôi đã nợ Đình Hi rất rất nhiều, cả đời này cũng không thể nào trả nổi. Bây giờ cô mới là vợ của anh ấy, thế nên điều mà tôi có thể làm chỉ là cố gắng không gặp lại anh ấy, không quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa.”
Phương Tiểu Ngư nói xong liền thở dài.
Ôn Minh Nguyệt nghe xong liền cười đau khổ rồi khẽ nói: “Thế thì chị có biết, thật ra cho dù chị không gặp anh ấy nữa thì vẫn có thể ảnh hưởng đến anh ấy không?”
“Tôi… tôi… tôi xin lỗi…”
Phương Tiểu Ngư hiểu ý câu nói của Ôn Minh Nguyệt. Tình cảm Tống Đình Hi dành cho cô, cô trước nay hiểu rất rõ, cô cũng biết việc quên đi một người là một việc không hề đơn giản một chút nào.
Thế nên cho dù cô không gặp anh nữa thì vẫn cứ luôn luôn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Mà chuyện ấy đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến vợ của Tống Đình Hi là Ôn Minh Nguyệt. Cho nên xét trên một góc độ nào đó thì cô thật sự có lỗi với Ôn Minh Nguyệt.
Ôn Minh Nguyệt cười chua chát: “Chuyện này không phải lỗi của chị. Chị Tiểu Ngư, chị xem, yêu một người sao lại khó thế này? Chị có tin được không, kết hôn đã một năm rồi mà anh ấy vẫn không chịu động vào tôi.”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc, vừa kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Ôn Minh Nguyệt, lại vừa kinh ngạc trước hành động của Tống Đình Hi.