Cô vẫn chưa nghĩ ra nên tiếp lời thế nào thì Ôn Minh Nguyệt lại nói tiếp: “Có lúc, tôi thật sự rất ngưỡng mộ chị, thậm chí tôi muốn trở thành chị… Nếu được vậy, có lẽ Đình Hi sẽ nhìn đến tôi được một lần… Chị Tiểu Ngư, chị biết không, nếu không phải vì Đình Hi, có lẽ chúng đã trở thành bạn thân rồi.”
Cô nói lời này là thật tâm thật ý, vì cô cũng giống như Phương Tiểu Ngư, là một người có tư chất, tài năng thiết kế vượt trội. Trong thời gian làm việc chung tại Mirandas, hai người hợp tác rất ăn ý, không những thế tính cách cả hai cũng tương đối giống nhau, vốn dĩ có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Thế nhưng thế sự trêu ngươi.
Phương Tiểu Ngư đành nhẹ nhàng an ủi: “Ừ, tôi hiểu, tôi hiểu, cô thật sự là một cô gái rất tốt. Sẽ có ngày, Đình Hi sẽ nhìn ra điều đó.”
Ôn Minh Nguyệt trầm lặng hẳn, lúc sau đột nhiên nở nụ cười, “Chị Tiểu Ngư, chị biết không, thật ra ngay từ đầu, tôi đã không muốn Nhị Nhị chơi với Thiên Lạc, vì tôi sợ Đình Hi sẽ lấy cớ đó mà gặp chị…”
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng trả lời: “Thật ra tôi cũng vậy. Tôi cũng sợ vì mối quan hệ bạn bè của Nhị Nhị và Lạc Bảo Nhi mà gặp lại Đình Hi…”
Ôn Minh Nguyệt gật đầu: “Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Có những chuyện cần phải đối mặt, nếu cả đời tôi cứ trốn tránh thì mãi mãi không bao giờ giải quyết được. Hơn nữa, Nhị Nhị thật sự rất thích Thiên Lạc, tôi tin là Thiên Lạc cũng rất thích Nhị Nhị. Cho nên tại sao chúng ta chỉ vì ân oán cá nhân mà ngăn cản, không cho hai đứa trẻ làm bạn với nhau chứ?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhưng sau đó chợt nghĩ ra gì đó, cô hỏi: “Minh Nguyệt, Nhị Nhị… thật sự là con gái của cô sao?”
Ôn Minh Nguyệt cười khổ sở rồi lắc đầu, “Con bé không phải là con ruột của tôi. Nhị Nhị là con gái của anh trai tôi, tức là cháu ruột của tôi. Anh chị tôi mất sớm, khi đó Nhị Nhị vẫn còn quấn tã. Để tưởng nhớ anh chị đã khuất cho nên tôi quyết định nuôi dưỡng con bé như là con ruột của mình…”
Nghe được những lời này, Phương Tiểu Ngư vô cùng khâm phục Ôn Minh Nguyệt, cảm thấy cô ấy là một cô gái rất lương thiện.
Ôn Minh Nguyệt hạ giọng: “Chị Tiểu Ngư, giúp tôi giữ bí mật này, đừng nói cho Nhị Nhị được không? Tôi muốn con bé sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời này.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Ừm! Trà nguội rồi, tôi đi pha cho cô tách khác…”
Trời bắt đầu tối, Ôn Nhị và Lạc Bảo Nhi mới chạy ra khỏi phòng đồ chơi.
Ôn Minh Nguyệt từ chối lời mời ở lại dùng cơm tối của Phương Tiểu Ngư. Cô cười từ biệt rồi về nhà.
Ôn Minh Nguyệt và Ôn Nhị đi chưa bao lâu thì quản gia từ ngoài hốt hoảng chạy vào. Ông nhìn thấy Phương Tiểu Ngư thì nói ngay: “Đại thiếu phu nhân, không xong rồi, không xong rồi! Cô mau mở ti vi xem xem!”
Phương Tiểu Ngư mặc dù có chút thắc mắc nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đến trước ti vi, cầm điều khiển bật ti vi.
Ti vi đang phát tin tức, nam chính chính là chồng của cô, Mộc Du Dương, còn nữ chính không phải là cô, mà là An Ly!
Mộc Du Dương đêm khuya thuê phòng cùng tình cũ, nghe đồn đã hết tình cảm với vợ và sắp ly hôn!
Dòng tiêu đề bản tin khoa trương đến mức Phương Tiểu Ngư xem xong không khỏi run lên bần bật.
Cô không dám tin đây là sự thật, nên lại xem tiếp.
Sau đó bản tin lại phát hình ảnh camera theo dõi ở một khách sạch, đêm qua An Ly và Mộc Du Dương cùng nhau thuê một phòng, sau đó họ đã lại đó một đêm.
Đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói mọi người cũng có thể đoán được.
Trong chớp mắt, Phương Tiểu Ngư cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Đầu óc cô choáng váng như sắp ngã xuống đất.
Quản gia nhanh chóng đến đỡ cô, thở dài. Ông vừa đi ra ngoài mua đồ thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi nói rằng tin tức đang phát tin về Mộc Du Dương, kêu ông phải nhanh chóng xem và tìm cách giải quyết.
Quản gia cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Ông đi thẳng về nhà và nói lại ngay cho mợ hai. Nếu sớm biết thiếu phu nhân không thể chịu nổi cú sốc thế này thì ông đã không đột ngột báo cho cô biết như vậy.
Có điều bây giờ hối hận cũng đã muộn. Quản gia đành an ủi Phương Tiểu Ngư: “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân, cô đừng xúc động quá, tin tức này nói không chừng là tin giả thôi, chúng ta đợi đại thiếu gia về rồi hẵng tính…”
Phương Tiểu Ngư không kiềm lòng được, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Camera theo dõi đã quay rõ ràng là vậy, Mộc Du Dương và An Ly vai kề vai dắt nhau đi vào khách sạn, còn giả gì nữa chứ?
Cô ngồi co rúm lại trên ghế sô pha, tay vòng qua gối, lẳng lặng chờ Mộc Du Dương về.
Quản gia đưa Lạc Bảo Nhi lên lầu. Ông dự cảm được khi Mộc Du Dương trở về, nhất định anh sẽ tranh cãi với Phương Tiểu Ngư. Ông không muốn cho Lạc Bảo Nhi nhìn thấy cảnh họ cãi nhau.
Không lâu sau đó, Mộc Du Dương quả nhiên đã về nhà.
Xe vừa dừng hẳn, anh lập tức mở cửa, xông ra khỏi xe, chạy vào nhà thì thấy Phương Tiểu Ngư đang ngồi co ro trên sô pha.
Anh sững người, hạ giọng nói: “Em xem tin tức rồi à?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, mắt cô ngấn lệ : “Tin tức có phải là sự thật không? Tối đó, anh thật sự đã ở cùng An Ly?”
Mộc Du Dương chậm rãi thở dài, khẽ gật đầu. “Xin lỗi em.”
“Em không cần anh xin lỗi em!” Phương Tiểu Ngư điên cuồng quát lớn: “Mọi thứ anh giải thích với em đều là muốn gạt em sao? Cả đêm hôm đó, anh và cô ta đã ở cùng nhau.”
Mộc Du Dương bước đến, định ôm lấy cô nhưng đã bị cô dùng sức đẩy ra.
“Tiểu Ngư, em nghe anh giải thích!”
Mộc Du Dương vừa nói vừa muốn cưỡng ép ôm cô vào lòng nhưng cô lại trừng trừng hai mắt đỏ ngừ lên như thú dữ mà nhìn anh.
“Anh muốn giải thích gì chứ? Anh và cô ta không có ngủ với nhau sao?”
Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên cười lạnh lùng, đáy mắt chất đầy đau thương vô tận.
“Đêm đó đúng là anh và cô ta đã ở cùng nhau nhưng chuyện không như em nghĩ đâu……”
Bốp!
Phương Tiểu Ngư dùng hết sức tát vào mặt Mộc Du Dương. Anh nhè nhẹ sờ lên mặt mình đang bị bỏng rát vì đau.
Là anh có lỗi với cô. Đừng nói là cái tát này, dù là mười cái tát, hay là giết anh, anh cũng không lời nào oán giận.
Chỉ cần cô đừng rời xa anh.
Không một lời nào, anh bắt lấy đôi tay cô đánh tự đánh vào mặt mình.
Phương Tiểu Ngư rút tay lại, hung hăng trừng mắt liếc anh, sau đó bỏ đi lên lầu.
Cô đẩy cửa vào phòng Lạc Bảo Nhi, nhìn Lạc Bảo Nhi đang ngồi cùng quản gia nói: “Lạc Bảo Nhi, chúng ta đi!”
Lạc Bảo Nhi bị đôi mắt vừa rưng rưng nước mắt vừa có chút dọa nạt làm hoảng sợ, cậu không dám nói câu nào nhưng cũng không dám đứng dậy.
Quản gian nói: “Đại thiếu phu nhân, sao… sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, nói không chừng có hiểu lầm trong đó thì sao, cô đừng xúc động như thế…”
Phương Tiểu Ngư khóc: “Anh ta đã thừa nhận cả rồi, còn gì hiểu lầm nữa chứ? Chú Lưu, con xin lỗi, con phải mang Lạc Bảo Nhi rời khỏi đây…”
Vừa nói, cô vừa kéo tay Lạc Bảo Nhi đi qua phòng mình bắt đầu thu dọn hành lý.